Sam không thể ngừng nghĩ về Lyra. Có Chúa chứng dám, anh đã cố rồi. Ngay giữa buổi thuyết trình ở Los Angeles, cô thình lình xuất hiện trong đầu anh, và anh quên mất dòng suy nghĩ của mình. Chuyện y như thế cũng xảy ra ở San Diego.
Anh cũng nghĩ đến vụ án nhiều lần. Đặc vụ Trapp vẫn báo tin cho anh. Anh ta bảo Sam cả FBI và L.A.P. D (Cảnh sát L.A) đều không móc nối được Flynn với Merriem hay Rooney.
"Quay lại D. C đi. Tôi sẽ gọi khi có tin gì mới. Đừng lo về Lyra. Chúng tôi sẽ không để Flynn đến gần cô ấy".
Sam không thể làm thế. Anh không thể bỏ đi. Anh đã gọi hủy đặt phòng và lái xe về L.A.
Anh không có cảm giác thỏa mãn với vụ án. Có chuyện gì đó không đúng. Meriam vẫn chưa có được đề nghị ông ta muốn, nên vẫn câm như hến, nhưng hai tay chân của hắn, Charlie Brody và Lou Stack đã thỏa thuận xong xuôi. Chúng đồng ý cung cấp thông tin, điều sẽ buộc Merriam vào cả tá tội, nếu đổi lại chúng được khoan hồng.
Có vẻ với cảnh sát đó là một thỏa thuận có lợi nên họ đồng ý. Tuy nhiên về Flynn và tay chân của hắn, Brody và Stack không tiết lộ gì. Thực tế chúng nói không chỉ không biết Flynn là ai mà chúng còn chưa nghe đến tên hắn bao giờ, chẳng có gì khiến chúng khai khác đi.
Có khả năng lớn là Merriam và người của hắn sợ băng đảng Flynn hơn là bản án tù giam, nhưng Sam sẽ không cho qua dễ thế. Mọi người cho rằng Merriam đã thuê người của Flynn để bám đuôi Lyra, và giờ khi Merriam đang ở vành móng ngựa, mối đe dọa đã qua. Nếu Sam phải tóm Flynn vào một căn phòng để tìm manh mối, thề có Chúa, anh sẽ làm, thậm chí có phải mất việc. Lyra còn có ý nghĩa hơn một cái phù hiệu. Ý nghĩ bất cứ điều gì xảy ra với cô khiến anh phát điên.
Anh lẽ ra không được bỏ cô mà đi. Anh biết mình có thể lôi ra ít nhất mười lý do – hay lời bào chữa – cho việc bỏ đi, nhưng chẳng có cái nào chính xác cả. Sự thật là Lyra làm anh sợ hãi. Sam đi vì anh không muốn yêu cô, nó mới ngu ngốc làm sao? Anh là một tên ngốc và là một kẻ hèn nhát. Khốn khiếp, anh đã yêu cô.
Anh gọi điện tới căn hộ của cô và vào di động để báo cô biết anh đang đến, nhưng không ai nhấc máy. Anh quyết định gọi cho thám tử O"Malley để kiểm tra.
"Có tin gì mới với hai gã ông bắt không?" Anh hỏi.
"Không", O"Malley trả lời. "Chắc Trapp đã nói với anh chúng tôi vẫn chưa liên kết được chúng với Merriam. Johnson và Foley, hai gã anh bắn trong công viên, sẽ không cung cấp gì. Chúng tôi muốn chứng minh Merriam đã thuê chúng nhiều lắm, nhưng lại không có bằng chứng.
Giống với vụ đặt bom trên xe. Chúng tôi không thể liên kết với Merrian. Chúng tôi sẽ tiếp tục cố gắng".
"Tốt", Sam nói. "Chúng ta sẽ không cho qua vụ này tới khi ông làm xong".
Theo chỉ thị của công tố viên, O"Malley sắp xếp cho Johnson và Foley vào phòng thẩm vấn. Chúng ngồi đó đủ lâu để trở nên lo lắng, đó là nỗ lực cuối cùng của văn phòng công tố để thỏa thuận với tên nào nói trước. O"Malley không nghĩ có chút hy vọng nào để chúng khai ra Flynn. Hắn có thể đáng sợ hơn bất kỳ án tù nào.
Sam còn cách căn hộ của Lyra vài dặm thì thám tử gọi điện hỏi anh có muốn tới quan sát không. Sam ngay lập tức quành xe lái tới đồn. Anh không có ý định chỉ đứng quan sát không. Anh có những câu hỏi của riêng mình.
O"Malley thấy anh đi lên cầu thang. Sam mặc một chiếc quần jeans thoải mái và áo sơ mi trắng. O"Malley, vẫn trong bộ đồ vét màu xanh nhàu nát đã mặc suốt ba ngày qua, cảm thấy ghen tị với anh.
"Quy định trang phục của cảnh sát liên bang các anh đẹp đấy".
"Giờ tôi không đi làm", Sam thông báo.
Khi họ đi dọc hành lang, O"Malley nói, "Nghe này, tôi đã lơ là cái danh sách anh đưa cho tôi, và tôi xin lỗi vì điều đó. Tôi cũng muốn anh biết tôi đánh giá cao vì được coi là người phụ trách tổ điều tra chung".
"Trapp làm điều đó".
"Ừ, nhưng anh bảo cậu ta làm thế. Dù sao cũng cảm ơn anh".
"Chúng tới chưa?"
"Vừa mới tới. Chúng tôi đưa Johnson vào một phòng và Foley ở phòng khác. Chúng tôi đang đợi trợ lý công tố".
"Đi thôi".
"Anh không định đợi bên công tố đến à?"
"Không".
Sam đi vào phòng quan sát nhìn Johnson qua cửa sổ, hắn đang lo lắng cắn móng tay và nhổ nó xuống sàn. Hắn còn trẻ, tầm chưa đến hai mươi. Sam nhìn hắn một phút, rồi đi qua xem Foley. Gã trung niên dựa lưng vào ghế, nhìn chán nản, đang gõ tay lên bàn.
"Tôi sẽ bắt đầu với Johnson".
O"Malley theo Sam vào phòng Johnson đang đợi. Gã cười khẩy khi O"Malley giới thiệu đặc vụ.
Sam không thể nhìn thấy tay Johnson dưới bàn. "Hắn có bị còng tay không?" Anh hỏi O"Malley.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!