Cô đáng được khen ngợi khi đón nhận tin về quả bom mà vẫn bước đi, có lẽ vì cô đang gặp khó khăn để phủ lên đầu quan điểm rằng ai đó đã đặt một thiết bị nổ dưới xe họ. Cô được thông báo rằng quả bom được nối với dây để đánh lửa, nếu Sam không để ý tới dấu chân đầy bùn thì cả hai người họ chắc đã thành một phần của sân trường rồi. Cô có lẽ đã kết thúc trên nóc một tòa nhà còn Sam ở một tòa khác.
Ý nghĩ đó quá khủng khiếp. Lyra buộc chúng ra khỏi tâm trí mình.
Sam sẽ không để cô đứng cạnh đội gỡ bom – đây không phải điều cô muốn – anh cũng không để cô nói chuyện với mấy viên thám tử ở ngoài trời. Anh muốn cô tránh xa đám đông và sự hỗn loạn. Không có chiếc xe nào được phép ra vào bãi đỗ. Hàng chục người đứng xem, một số tức giận vì không thể lấy xe đi, một số đứng sau rào chắn lại tò mò muốn biết chuyện gì đã mang lại nhiều cảnh sát như thế ở sân trường.
Sam dẫn Lyra vào một quầy cà phê nhỏ cách đó một khoảng an toàn. Cô ngồi lên ghế trong lúc anh đi lấy cho cô một cốc trà nóng. Tới khi cầm cốc cô mới nhận ra mình đang run rẩy.
Sam lấy cốc khỏi tay cô, đặt nó lên bàn trước khi cô tự làm phỏng mình, sau đó anh ngồi cạnh cô, quàng tay qua vai cô.
"Quả bom đầu tiên của cô?" Anh hỏi.
Cô cười với câu hỏi lố bịch của anh.
"Thế tốt hơn", anh nói. "Giờ cô an toàn rồi, Lyra. Đừng sợ. Tôi sẽ không để cô có chuyện".
Anh vừa vuốt ve cánh tay cô vừa kéo cô lại gần hơn. Người anh cứng cáp và ấm áp.
"Anh hiểu lầm rồi, Sam. Tôi không sợ. Tôi tức giận, rất tức giận. Tôi muốn có câu trả lời. Tôi ghét bị bất lực thế này".
Cô thử đứng dậy nhưng anh không để cô làm thế. "Hít một vài hơi thật sâu đi nào".
O"Malley với một viên thám tử khác tới ngồi cùng, họ quay sang hỏi chuyện Lyra trong khi uống cà phê. Thi thoảng một hoặc cả hai người họ nhìn Sam để đánh giá phản ứng của anh.
Lyra cố thu lấy vài đáp án, đặc biệt là về động cơ đằng sau mối đe dọa, nhưng hai viên thám tử đã lảng tránh, chỉ nói họ đang lo liệu.
Lo liệu cái gì? Cô muốn hỏi thế. Họ có bất kỳ manh mối nào không? Hay họ chỉ đang làm cô xuôi lòng cho tới khi thủ phạm ra đầu thú?
"Tôi muốn đi, Sam", cô mệt mỏi nói sau một tiếng thẩm vấn.
O"Malley đứng dậy. "Chúng tôi sẽ sớm liên lạc với cô. Mong là sẽ có vài thông tin tốt lành".
Sam đợi khi họ rời đi rồi mới nói "Tôi biết điều này khiến cô bực mình".
"Khi nào chúng ta mới được ra khỏi đây?"
"Một phút nữa xe mới sẽ đến".
"Thế xe anh đang lái thì sao? Họ đã gỡ quả bom ra rồi mà".
"Chiếc xe đó giờ thành tang chứng rồi".
"Tất nhiên rồi", cô nói, thấy mình thật ngớ ngẩn. Cô xem nhiều chương trình tội phạm thế cơ mà. Có lẽ cô không kiểm soát được bản thân như cô vẫn nghĩ.
Một phút sau, điện thoại của Sam reo lên.
"Xe tới rồi", anh bảo cô.
"Chúng ta phải lấy giày ra khỏi cốp trước khi đi".
"Rất tiếc là không được", anh nói. "Chúng là một phần của-"
"Tang chứng", cô nói nốt.
"Đúng vậy".
Khi cô đứng dậy rời đi, cô đặt tay mình lên cánh tay Sam. "Tôi mừng vì anh không bị thương".
Sam không tin được việc mình làm sau đó. Anh cúi xuống hôn cô. Nó chóng vánh và kết thúc trước khi cô có thể phản ứng, nhưng sự ấm áp vào mềm mại của môi cô khiến anh muốn nhiều hơn nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!