Chương 10: (Vô Đề)

Đặc vụ Samuel Kincaid là một người đàn ông tuyệt vời. Tay cẩm bình xịt, Lyra mở cửa, nhìn vào mắt anh và nhanh chóng quên mất cách thở.

Cô chưa bao giờ có phản ứng lạy

-Chúa

-tôi như thế với bất kỳ người đàn ông nào trước đây, và cô đã gặp rất nhiều người đẹp kể từ khi chuyển tới Los Angeles. Họ ở khắp mọi nơi – trong nhà hàng, rạp chiếu phim, phòng tập thể hình, trường đại học, bãi biển, thậm chí cả trong nhà thờ. Người đàn ông này thực thế không thể gọi là đẹp. Anh quá vạm vỡ, quá nam tính, và rất, rất gợi cảm. Anh cao – cô được coi là cao trên mức trung bình và cô chưa chạm tới nổi vai anh.

Anh sở hữu mái tóc vàng hung và đôi mắt xanh da trời sâu thẳm. Cấu trúc xương mặt anh chỉ là hoàn hảo – cái mũi thẳng, cái miệng gợi cảm, và cái cằm như tạc.

Đúng thế. Tuyệt đẹp, được rồi.

Đủ rồi, cô tự nhủ. Anh là người đàn ông quyến rũ nhất cô từng gặp. Vấn đề nan giải đây.

"Cô định xịt tôi bằng cái đó?" anh hỏi bằng một giọng trầm hấp dẫn.

"Sao cơ? Ồ, không, không". Cô hạ bình xịt xuống, đưa tay ra và nói "Lyra. Tôi là Lyra…" Sao cô không thể nhớ nổi tên mình cơ chứ?

"Prescott?" Anh gợi ý.

Ngọt ngào làm sao. Anh đang giúp cô gỡ rối.

"Vâng, Prescott", cô đồng ý.

Mắt anh lấp lánh. Anh có biết cô thấy lúng túng thế nào không nhỉ? Rõ thế còn gì, anh còn phải nhắc cô họ của mình cơ mà.

Anh bắt tay cô và giới thiệu. "Đặc vụ Samuel Kincaid. Cô có thể gọi tôi là Sam. Cô và tôi sẽ phải dính lấy nhau một thời gian đấy".

"Giọng anh… Scotland phải không?"

"Vâng".

"Anh đã cứu mạng Alec Buchanan".

Anh không bình luận nhưng nói "Cô có muốn cho tôi vào trong không?"

"Tất nhiên". Cô vội vàng tránh đường. Anh bước qua cô, cô cúi người bỏ bình xịt hơi cay xuống.

Sam đang quan sát căn phòng, cô không thể tưởng tưởng nổi anh nghĩ gì… có lẽ là nghĩ cô và Sidney sống như những con heo.

Cô vội vàng nói, "những gã đến đây đêm qua đã khiến căn hộ nát tan, Sidney và tôi không có thời gian để dọn dẹp. Tôi không biết chúng có lấy được thứ mình tìm hay không".

Anh quay sang cô. "Từ những gì Alec nói với tôi, cô là thứ mà chúng đang tìm".

"Tôi biết, nhưng nếu chúng đang đợi tôi thì chúng lật tung căn hộ lên làm gì? Tôi nghĩ chúng đang theo đuổi một cái gì đó khác".

"Có thể", anh nói. "Theo tôi, trong khi cô đóng gói đồ của mình, cô có thể làm một cuộc kiểm kê, xem có bị mất gì không?"

"Khi tôi đóng gói đồ?"

"Đúng thế. Chúng ta sẽ không ở lại đây".

"Chúng ta?"

"Như tôi đã nói, cô và tôi sẽ phải dính lấy nhau một thời gian".

"Vậy anh là cái bóng của tôi?"

"Đúng thế. Alec đã gửi cho tôi lịch trình của cô. Chúng ta nên đi nếu cô muốn có mặt ở lớp học lúc 10 giờ".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!