Vương Đình Chi nằm trêи boong, hai mắt nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh.
Vương Thê Nu vừa lên tới liền cởi áo của anh ta ra cho thoáng khí, để cho anh ta nằm thẳng, đệm bụng cao lên, mặt hướng xuống, ấn ngực anh ta. Sau mấy lần, có nước trong miệng mũi chảy ra, đợi chảy hết rồi lại tiếp tục dùng sức vỗ mặt anh ta, ấn ngực anh ta.
Hộ vệ cũng gọi Vương công tử liên hồi.
Đây là kinh nghiệm chữa đuối nước khi cứu lên. Phương pháp này trước đây đã cứu sống rất nhiều người, nhưng lần này, Vương công tử lại không có chút phản ứng nào.
Tô Tuyết Chí đẩy mấy hành khách đang chắn đằng trước vây xem náo nhiệt ra, chạy nhanh tới, đuổi tất cả hộ vệ và mọi người đi, ngồi xuống nói:
– Tam đương gia, cháu từng được học phương pháp chữa nghẹt thở, chú làm theo cách của cháu, hỗ trợ cho cháu.
Tam Đương gia gật đầu.
Tô Tuyết Chí đúng là gần đây có đọc về phần giới thiệu hô hấp nhân tạo và điều trị thở bằng lồng ngực trong một cuốn sách hướng dẫn chẩn đoán và điều trị thực hành gần đây. Nguyên lý của hồi sinh tim phổi cũng giống như thao tác cơ bản, nhưng tính khoa học chính xác của thao tác cụ thể dĩ nhiên không thể nào so sánh với CPR được.
Tô Tuyết Chí lập tức dạy ông phương pháp hồi sinh tim phổi CPR kép tiêu chuẩn, yêu cầu ông ấn ngực với tần suất riêng, cô phụ trách mở đường khóa hô hấp, thổi khí và quan sát sự biến hóa ở động mạch và con ngươi của Vương công tử.
Cứ như thế phối hợp lẫn nhau lặp lại nhiều lần, cuối cùng, mí mắt của Vương công tử đã hấp háy, đã khôi phục hơi thở tự chủ được.
Lát sau, anh ta từ từ mở mắt, giọng khàn khàn, lẩm bẩm:
– Đây là đâu, sao mình cứ có cảm giác có người thổi khí vào miệng mình….
Hộ vệ mừng rỡ:
– Tứ gia xem kia, công tử tỉnh rồi, tỉnh rồi. Anh ấy không sao rồi.
Tô Tuyết Chí ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tứ gia phía đối diện hàng lông mày vốn nặng nề lập tức giãn ra, liếc nhìn mình, ngay sau đó phân phó mọi người đưa Vương công tử đi lên nghỉ ngơi.
Cô đứng lên, quay nhanh người đi đưa tay lên chùi miệng.
Vừa rồi vì quá cấp bách, cũng không kịp tìm vải xô để chắn, chỉ có thể như vậy, lau miệng xong, sực nhớ tới một chuyện đi tới nói với Vương Nê Thu:
– Tam đương gia, chú hãy nhớ mấy điểm quan trọng vừa rồi, rất quan trọng để cứu người ạ. Về sau nếu gặp ai bị đuối nước và bế khí thì cứ làm theo phương pháp này, có lẽ tốt hơn phương pháp cũ của chú ạ.
Vương Nê Thu tận mắt nhìn thấy cho nên vô cùng tin tưởng, gật đầu ghi nhớ, lại khen:
– Tô thiếu gia, cậu vừa thông minh lại can đảm. Có thể nói là trêи thông thiên văn, dưới rành địa lý đó.
Tô Tuyết Chí cười nói:
– Tam đương gia mới là anh hùng hào kiệt ạ. Hôm nay chú còn cứu cháu, cháu còn chưa cảm ơn chú nữa.
Thái độ công tử nhà họ Tô hòa nhã như vậy làm cho Vương Nê Thu vừa mừng vừa bất ngờ, xua tay liên tục:
– Tô thiếu gia khách sáo rồi, tôi có là anh hùng gì đâu, chút việc cứu người dưới nước chỉ là tài mọn thôi.
Tô Tuyết Chí đang nói chuyện, qua khóe mắt thoáng thấy Tứ gia hình như đi tới bên này, vừa hay Tô Trung ở đầu khác đang nhìn mình như có lời muốn nói, vì vậy xoay người đi tới chỗ ông.
Tứ gia dừng lại, hỏi tên tuổi của Vương Nê Thu, cảm ơn ông.
Anh mỉm cười, giọng chân thành.
Chuyến đi này của Tam đương gia Thủy hội Vương Nê Thu lẽ ra không lộ mặt trước mặt người nhà họ Tô, ngày mai, chờ qua khu vực thượng du cuối cùng, thuyền tiến vào tỉnh ngoài, thủy đạo tương đối an toàn rồi thì ông sẽ quay về, nhưng không ngờ hôm nay lại gặp phải chuyện bất ngờ ngay chỗ thủy vực tiếp giáp hai tỉnh.
Sở dĩ ông ra mặt cứu Tô thiếu gia thoát khỏi hiểm cảnh vì đây là chuyện ông phải làm.
Mà vừa rồi mạo hiểm quyết định xuống nước hỗ trợ, nói thật, ngoài việc biết thiếu gia nhà họ Tô có quan hệ thân thiết với nhóm người ở tầng trêи cùng ra, trong lòng ông cũng có phần bị sự táo bạo và gan dạ của vị "Tứ gia" kia thuyết phục, lòng dũng cảm, sự kiên định đối mặt với lâm nguy mà không sợ, tuyệt đối không phải người tầm thường có thể làm được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!