Vào đúng khoảnh khắc này, họng súng đột ngột chuyển hướng, nhắm ngay vào bóng lưng màu trắng đang xông về phía Vương công tử kia.
"Đoàng"
Tai Tô Tuyết Chí lại một lần nữa bị hỏa dược phát ra từ khẩu súng làm cho chấn động.
Cô vẫn duy trì tư thế vừa rồi khi bị Tứ gia ném xuống, ngồi xổm trêи boong tàu, quên cả sợ hãi, chỉ có kinh ngạc chấn động.
Ai có thể ngờ được, mục tiêu thứ hai của cây súng này không phải Vương công tử đằng trước mà là người này.
Cô cho rằng bóng người màu trắng kia sẽ nhuộm máu tươi, nhưng ngờ đâu tình hình lại lần nữa đảo ngược lại.
Người bị họng súng nhắm phải như là có mắt sau đầu, trong nháy mắt tiếng súng vang lên thì thân hình hơi cứng lại, ngay sau đó đột ngột nằm rạp xuống boong tàu, nhanh chóng lăn sang một bên.
Viên đạn bắn trượt mục tiêu, trúng vào trêи boong tàu chỉ cách người kia chưa tới mười mấy cm, tấm ván gỗ bị thủng một lỗ lớn, vụn gỗ bắn tung tóe. Người kia ngửa mặt lên, Tô Tuyết Chí còn chưa nhìn thấy rõ đã thấy trong tay anh cầm một khẩu súng, bắn lại về phía đối diện.
"Đoàng đoàng" hai tiếng.
Tay súng có lẽ cũng bị bất ngờ, không nghĩ lại bắn trượt, cánh tay bị trúng đạn, nhưng vẫn linh hoạt mạnh mẽ, rất nhanh đã lăn mình tới sau một cái ghế, mượn yểm hộ tiếp tục nổ súng về bên này.
– Cậu nằm xuống cho tôi.
Anh vẫn ngước nhìn, đôi mắt chằm chằm vào tay súng đối diện, lại lần nữa bắn trả, đột ngột hét to một tiếng.
Tô Tuyết Chí giật mình, hoàn hồn.
Tuy không nhìn mình, nhưng chắc chắn là bảo mình.
Cô cuống quít ôm đầu nằm sát xuống đất, đang nhắm mắt cầu nguyện đừng để mình bị lạc đạn bắn trúng thì bỗng phía sau có người kéo cô lên, yểm hộ, nhanh chóng rời khỏi boong tàu tầng trêи cùng, lui về chỗ cầu thang.
Tô Tuyết Chí ngẩng lên, lúc này mới thấy rõ người mang theo mình thoát khỏi khu vực nguy hiểm.
Là một người đàn ông trung niên da đen gầy gò nhưng rắn chắc, nhìn khá quen mắt.
Cô ngây một giây rồi lập tức nhớ ra.
Ngày đó khi xuất phát, cô từng gặp ở bến tàu rồi, người này khi đó đi theo Trịnh Long Vương.
Còn chưa kịp tiêu hóa hết thì lại thấy Tô Trung cùng mấy tùy tùng trong nhà đuổi theo tới.
Tô Trung mồ hôi đầy đầu nét mặt nôn nóng, thấy nữ thiếu gia nhà mình không sao thì thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng trèo lên, thở hổn hển:
– Thiếu gia, cậu không sao chứ. Thật tốt quá rồi…
Còn chưa nói hết lại nghĩ tới gì đó.
– Biểu thiếu gia đâu? Cậu ấy ở đâu? Có bị nguy hiểm gì không?
Tô Tuyết Chí đoán anh họ giờ đang say trong giấc mộng dù bị tiếng súng làm cho tỉnh thì cũng không đến mức chạy lên boong tàu để tự tìm chết, bèn giải thích để ông yên tâm.
Tô Trung lau mồ hôi, lúc này mới để ý đến người kia, nhận ra là Vương Nê Thu thì kinh ngạc:
– Tam đương gia? Sao ngài cũng ở đây vậy?
Tô Tuyết Chí nói:
– Chú Trung, vừa nãy cháu bị vây ở trêи, là Tam đương gia cứu cháu đưa cháu ra.
Tô Trung kêu lên, cầm chặt tay Vương Nê Thu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!