Chương 7: (Vô Đề)

Cũng không biết anh Tư nói gì với Vương công tử mà nom Vương công tử như đưa đám. Hẳn cũng bởi vì điều này mà hoàn toàn quên chuyện vừa rồi, một chân móc một cái ghế lại, phịch ʍôиɠ ngồi xuống, hai chân gác lên can can, nhìn ra hoàng hôn sau ngọn núi phía mặt sông, vẫn không nhúc nhích.

Tô Tuyết Chí và anh họ nhìn nhau, trong lòng hiểu mà không nói ra, hai anh em lén lút lui xuống boong tàu.

Diệp Hiền Tề đi theo Tô tuyết Chí vào phòng, đóng cửa lại gõ mạnh vào đầu mình:

– Anh đúng là đầu heo, rõ ràng là bắt em dê vào miệng cọp mà? Nhỡ đâu anh ta còn bắt em học diễn….

– Anh với anh ta là bạn học ở Nhật Bản à?

Diệp Hiền Tề lắp bắp:

– À…Ờ…

– Được rồi, em biết rồi. – Cô hừ một tiếng.

Diệp Hiền Tề chột dạ sờ đầu, cười làm lành:

– Tuyết Chí em yên tâm, anh lập tức đi tìm anh Báo, bảo anh ta là chúng ta dọn xuống luôn, tránh để xảy ra chuyện.

Tô Tuyết Chí vỗn không muốn làm anh họ không vui mới đi theo lên, giờ anh ta thay đổi ý kiến, cô cầu còn không được.

– Vậy tìm lý do gì đây?

Diệp Hiền Tề nhăn mày lại:

– Cứ nói là chú Trung không khỏe, chúng ta quay trở lại chăm sóc chú. Vương công tử kia có muốn điều tra cũng không có cớ.

Có đôi khi Tô Tuyết Chí thực sự bội phục ông anh họ của mình, luôn có biện pháp, hơn nữa lý do này rất thuyết phục, vì thế gật đầu.

Diệp Hiền Tề bảo Tô Tuyết Chí đi tìm chú Trung trước, dặn cô đừng nói sự thật tránh để ông lo lắng, chỉ nói tầng trêи này gò bó quá, hai người tìm cớ xuống dưới, bảo ông giả ốm. Dặn dò xong quay trở lại, giả vờ như vừa biết chú Trung trong người không khỏe, lại đi tìm thím Vương nhắn lại, nhờ bà ta chuyển lời, sau đó chờ ở bên ngoài.

Thím Vương đi vào thông báo, một lát sau, anh Báo từ trong đi ra.

Diệp Hiền Tề nói:

– Vừa rồi em họ tôi xuống dưới lấy ít đồ thì biết chú Trung bị ốm. Có lẽ là lớn tuổi, ra ngoài không quen khí hậu nên mới ốm. Chú Trung là quản sự già trong nhà chúng tôi, chúng tôi coi ông ấy như người thân trong gia đình. Tôi và em họ đã bàn bạc rồi, muốn dọn xuống để tiện chăm sóc chú ấy. Tôi đến đây báo với các anh một tiếng. Mấy hôm nay hai anh em tôi làm phiền mọi người, cảm ơn Tứ gia và Vương công tử rất nhiều.

Anh Báo nghe xong nói:

– Không cần phải dọn xuống đâu, cô cậu cứ ở lại đây đi, bảo người ốm cũng lên đây luôn, còn phòng trống đấy.

Lúc Diệp Hiền Tề nói chuyện, Tô Tuyết Chí không nói lời nào, hơi cúi đầu xuống, giờ nghe thấy anh Báo trả lời như thế thì vô cùng ngạc nhiên, không kìm được khẽ ngước mắt lên.

Đối phương mặt lạnh tanh, không giống như đang nói hươu nói vượn.

Diệp Hiền Tề cũng ngớ người, mất mấy giây mới kịp phản ứng, vội xua tay:

– Không cần không cần, chúng tôi dọn xuống là được, thật sự là…

– Quyết định như vậy đi…

Anh ta ngoảnh mặt sang dặn thím Vương đi chuẩn bị phòng, rồi bỏ đi vào trong.

Hai anh em hết cách, đành phải quay về trước, vừa đóng cửa lại tiếp tục bàn bạc với nhau, nghi là lần này là do ý của vị Tứ gia kia, nếu không thì anh Báo kia sẽ không dám tự ý quyết định như thế.

Là muốn họ tiếp tục hầu Vương công tử chơi bài, giúp Vương công tử giết thời gian buồn tẻ ư?

Hai anh em nghĩ cả buổi cũng đoán chỉ có một lý do này mà thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!