Còn chưa đi lên thì đã muốn xuống rồi.
Dù bên trêи là cố cung đại điện, Tô Tuyết Chí cũng không có hứng thú, hơn nữa, trực giác cho cô thấy quan hệ giữa Vương công tử cùng Diệp Hiền Tề có vẻ như không hề thân thiết như anh ta nói. Nhưng thấy dáng vẻ phấn khởi hồ hởi của Diệp Hiền Tề, cô cũng không phải là người không biết điều, không muốn anh họ mất hứng, nên lẳng lặng đi theo anh ta lên trêи.
Điều kiện tầng trêи đích thực tốt hơn nhiều so với tầng dưới cùng. Thu dọn xong, Tô Trung đi xuống, hai anh em thì mỗi người một phòng.
Chưa quá hai ngày, qua Diệp Hiền Tề,
Tô Tuyết Chí đã biết tình hình cơ bản của tám người bao trọn tầng trêи cùng này.
Tầng này, không bao gồm hai anh em cô, tổng cộng có lẽ là sáu người.
Vương công tử, thím Vương, hai hộ vệ của Vương công tử cùng với gã tên Báo kia.
Ngoài ra còn có một người nữa nhưng Diệp Hiền Tề chưa gặp bao giờ. Người nọ dường như không thích ra ngoài, cũng giống em họ cả ngày ở trong phòng. Vương Công tử rất kính trọng anh ta, quan hệ hẳn là thân thiết hơn so với người khác, gọi anh ta là anh Tư. Mà những người còn lại khi đề cập tới anh ta thì gọi Tứ gia.
Gã tên Báo kia có lẽ là người của Tứ gia.
Điểm đến của nhóm người này là kinh thành.
Thiên Thành cách kinh thành chỉ mấy trăm dặm, lộ trình chỉ bằng nửa ngày đi tàu hỏa, cũng coi như là bạn đồng hành cùng đường.
Mà Vương công tử, tên Đình Chi, có lẽ là rất có lai lịch, trước đó hình như là về quê để giải sầu, ở một thời gian, giờ đang quay về. Sở thích thì ngoài đánh bài thì còn là một người mê hát, biết đàn và hát, thành thạo mọi thứ. Tính tình hơi hung hăng, nhưng phần lớn thời gian là bình dị dễ gần.
Tô Tuyết Chí rất nhanh cũng phát hiện ra tầng trêи cùng này thực sự rất vắng vẻ.
Diện tích boong tàu vốn rộng hơn phía dưới rất nhiều, có một khu nghỉ ngơi ở phía đuôi thuyền, được đặt mấy chiếc ghế tắm nắng có mái che ở đó. Dù là ban ngày cũng vắng tanh, hiếm thấy bóng người.
Dù có đẹp đến mấy thì cũng không phải chỗ của mình. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, không có việc gì cô cũng không muốn ra ngoài.
Diệp Hiền Tề đã nói với Vương công tử cô sức khỏe yếu, đi lên ở rồi, Tô Tuyết Chí cũng phối hợp với anh ta, hằng ngày nếu không có việc cần thiết thì cơ bản đều ở trong phòng không đi ra ngoài.
Đẩy cửa sổ ra để ngắm nhìn cảnh sắc tuyệt đẹp ven sông, nghiên cứu và so sánh sự giống và khác nhau giữa y học hiện tại và những gì mình đã học, hoặc không làm gì cả thì ngủ cũng là một thú vui. Dù là ở rịt trong phòng, Tô Tuyết Chí cũng hoàn toàn không hề cảm thấy nhàm chán gì cả.
Anh họ cô đi theo Vương công tử đánh bài, có vẻ như khá được tin tưởng. Thím Vương khi hầu trà nước ở bàn chơi bài, nghe anh ta kể về việc học y học và phẫu thuật ở Nhật Bản, chẳng những thông thạo các loại bệnh nội khoa mà còn tinh thông ngoại khoa, phẫu thuật… thì ngưỡng mộ vô cùng, bởi vậy, mỗi khi làm món ăn khuya thì đều không quên làm thêm một phần cho cậu em họ ốm yếu của Diệp công tử.
Nhờ phúc của ông anh họ quý hóa, không cần ra ngoài mà Tô Tuyết Chí cũng đều được hưởng dụng những bữa ăn khuya thơm ngon.
Như vậy qua mấy ngày, buổi tối hôm nay, cô lên giường đi nghỉ sớm, thím Vương đến gõ cửa, nhưng không phải tới đưa bữa ăn khuya như mọi lần mà nói Vương công tử muốn cô đến phòng chơi bài.
Phản ứng đầu tiên của Tô Tuyết Chí là có phải anh họ trong lúc vô tình đã đắc tội với người ta không, trong lòng lo lắng, sửa sang lại quần áo đàng hoàng xong vội vã đi qua đó.
Tới rồi mới biết được, là mình nghĩ quá nhiều.
Vị Vương công tử này mê đánh bài, hồi trước lúc về quê, để giết thời gian đã dạy người đi cùng học theo. Lần này đồng hành lên đường, hai vệ sĩ là người chơi bài. Lẽ ra là thiếu một người, không đủ một bàn, hai ngày trước bổ sung thêm Diệp Hiền Tề, vừa đủ một bàn chơi. Ai ngờ tối nay một vệ sĩ trong đó bị anh Báo sắp xếp xuống tầng dưới gia tăng nhân thủ, bàn chơi thiếu đi một người.
Vương công vô cùng bất mãn với sự sắp xếp này của anh Báo, nhưng ngại với "anh Tư" mà không dám làm gì. Mà "anh Tư" lại không ưa đánh bài, Vương công tử quá nghiện rồi, liền nghĩ tới cậu em họ của Diệp Hiền Tề, bèn cho người đi gọi, bảo Diệp Hiền Tề dạy chớp nhoáng, sau đó chơi cùng.
Diệp Hiền Tề khó xử. Em họ trước nay chưa từng tiếp xúc trò này, sợ cô không học được, vừa rồi đã thoái thác nhưng Vương công tử rất
không vui, mặt sầm xuống.
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Diệp Hiền Tề đành kéo Tô Tuyết Chí sang một bên, nói lại tình hình. Còn chưa nói xong thì Vương công tử đã gõ tay lên mặt bàn, dáng điệu không chút kiên nhẫn:
– Còn thì thầm cái gì, người đã tới rồi còn không mau dạy đi. Hồi trước tôi chỉ học có nửa giờ là chơi được rồi. Cho hai người một giờ đấy.
Nói xong rồi bảo gã vệ sĩ còn lại đi theo mình đánh bóng bàn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!