Chương 50: (Vô Đề)

Một cơn gió đêm thổi qua, mấy chiếc đèn điện treo ở hành lang đong đưa, ánh đèn ảm đạm mờ nhạt, Tô Tuyết Chí nhìn Hạ Hán Chử đi đến trước mặt anh Báo đang canh giữ ở cuối hành lang, không biết nói gì với anh Báo, anh Báo xoay người nhanh chóng rời đi.

Anh quay trở lại, cởi áo khoác ra, đến hồ nước dúng vào nước, cứ thế mấy lần liền, lau sạch vết máu dưới đất.

Tô Tuyết Chí hiểu ra, cũng đến gần đó bốc đất rải lên trêи.

Anh nhìn cô, cùng cô rải đất, rải xong dẫm cho bằng phẳng không khác gì với chung quanh.

Cuối cùng anh kiểm tra mọi nơi một lần nữa, xác định không để lại dấu vết gì mới đứng lên, đang định lên tiếng thì đầu hành lang bên kia có tiếng bước chân chạy đến.

Anh túm lấy cánh tay cô kéo vào sau một hòn núi giả nơi vừa giấu thi thể, nấp vào trong đó.

Tô Tuyết Chí nín thở, qua khe hở của núi giả nhìn ra ngoài, thấy là một người khác đang ôm bụng, chạy vào đi vệ sinh.

Sau một trận động tĩnh kinh thiên động địa, một lúc sau, người kia kéo quần cài thắt lưng, ngâm nga đi ra.

Tô Tuyết Chí thở hắt ra một hơi, ngẩng lên, thấy Hạ Hán Chử đang nhìn cô liền chậm rãi đứng thẳng người lên.

Chung quanh tối đen, ngay cách chân cô không xa là thi thể của Lục Thiên Từ, đang nằm im dưới đất trong bóng đêm bao phủ.

Một người sống sờ sờ đảo mắt đã chết ngay trước mắt cô. Mà cô, chẳng những ở ngay hiện trường, mà còn chủ động ra tay giúp che giấu chân tướng.

Chuyện đó thế mà lại xảy ra trêи người cô.

Một làn gió đêm thổi qua, bụi cây gần đó phát ra âm thanh xào xạc. Tô Tuyết Chí bỗng nảy sinh một cảm giác không chân thực, như là mình đang không phải ở một thế giới chân thật.

Nhưng mà giây tiếp theo, cô bị một giọng nói trầm thấp bên tai đánh thức, quay về với hiện thực.

Cô nghe thấy Hạ Hán Chử đang hỏi mình:

– Cậu có bị thương không?

Cô lấy lại tinh thần, nhìn anh, lắc đầu:

– Không. Máu là của Lục Thiên Từ bị dính vào.

– Thế thì tốt.

Đôi mắt anh cũng không hề chớp lấy một cái, tiếp tục dặn dò:

– Cậu chờ ở đây, đừng đi đâu hết. Tối nay càng không thể về trước, cứ chờ bữa tiệc kết thúc rồi về cùng Tông tiên sinh. Em gái tôi có phòng ở nhà họ Vương, tôi sẽ kêu con bé tới rồi dẫn cậu về phòng nó. Tiếp theo, nếu có người hỏi cậu tối nay sau bữa tiệc thì đi đâu, cậu cứ nói là đến phòng con bé, ở cùng với con bé.

– Lúc đi ra, nhớ đừng để người khác thấy.

Dặn dò xong, anh để cô lại, lách ra khỏi hòn núi giả, nhanh chóng rời khỏi.

Tô Tuyết Chí nhìn theo, chờ bóng dáng anh biến mất nơi cuối ánh đèn mờ nhạt thì quay mặt sang, nhìn thi thể gần bên chân mình, đứng một lát chậm rãi ngồi xuống bên hồ, lẳng lặng rửa sạch máu dính vào tay mình, lại rửa mặt, cuối cùng dựa vào sau hòn núi giả, nhắm mắt lại, mượn bóng đêm che giấu mà chờ đợi.

Anh cũng không để cô chờ lâu, rất nhanh đã trở lại, ra hiệu cô đi ra.

Tô Tuyết Chí đi theo anh vòng qua góc hành lang, đi dọc bức tường vây, tiếp tục đi một đoạn nữa thì thấy Hạ Lan Tuyết đã đứng bên một cánh cửa, nhìn thấy anh và cô thì bước lên.

– Anh, bọn em đi đây.

Hạ Lan Tuyết nói nhỏ, thấy anh trai gật đầu thì dẫn Tô Tuyết Chí đi về phòng mình.

Dọc đường đi thuận lợi không gặp bất kỳ ai cả, đi vào phòng rồi Hạ Lan Tuyết khóa trái cửa lại.

Tô Tuyết Chí vào phòng rửa mặt, soi gương kiểm tra lại mặt mũi của mình lần nữa, lau ống quần bị dính bẩn lúc quỳ xuống cứu người, lau sạch cả cỏ và bùn dẫm sau hòn núi giả dính ở trêи đế giày, toàn bộ sạch sẽ rồi, không để lại dấu vết gì nữa cô mới đi ra, nhìn thấy Hạ Lan Tuyết đứng bên lẳng lặng nhìn mình, trong mắt toát lên sự lo lắng quan tâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!