Lúc này đã quá nửa đêm, người phụ nữ ở buồng bên có lẽ là vì muốn chọc tức người khác mà luôn cùng với gã A Phúc kia gây ra tiếng động. Tô Tuyết Chí quá buồn ngủ mà nằm xuống là ngủ luôn, Diệp Hiền Tề thì cáu kỉnh cả một đêm, sáng hôm sau dậy sớm giận giữ mở cửa, phòng bên cũng "cạch" một tiếng mở ra, một tiểu nhị hai mắt thâm quầng, ngáp rõ to, dáng vẻ đờ đẫn cầm bô đi tiểu bằng đất đi qua trước mặt Diệp Hiền Tề.
Người phụ nữ cầm cái lược, vừa chải tóc vừa đi ra, khoác chiếc áo lỏng lẻo, mảnh yếm màu xanh hở ra, nhìn thấy vẻ cau mày quắc mắt của Diệp Hiền Tề với mình thì tựa người vào khung cửa, tay cài chiếc lược vào tóc, liếc mắt qua, đầy vẻ chế nhạo.
Nhìn như này chả khác gì nữ chủ nhân có tiền mang theo gã sai vặt.
Đụng phải chuyện như này mười Diệp Hiền Tề cộng lại cũng không phải là đối thủ của người ta.
Tô Tuyết Chí đi ra, kéo ông anh họ đang giận đến mắt trợn trắng dã đi vào, bảo anh ta đi tìm Tô Trung nghĩ cách.
Người phụ nữ nhìn thấy cô thì mắt sáng lên, nở nụ cười thân thiết:
– Em trai, em cũng ở ngay vách à? Em tính đi đâu? Muốn làm gì?
Chị ta nhìn tròng trọc vào em họ.
Lần này không cần kéo Diệp Hiền Tề cũng đẩy Tô Tuyết Chí vào trong, đóng cửa lại.
– Em cẩn thận đấy, tránh xa mụ đàn bà này cho anh. Dạng phụ nữ này bên ngoài nhiều lắm, rất thích kiểu trắng trẻo nhỏ nhắn như em vậy.
Ông anh họ vừa dặn dò vừa dạy dỗ.
– Hứ…
Người phụ nữ như nghe thấy anh ta nói, đứng ở bên ngoài mắng một câu, tiếp đó
"sập" một tiếng, cửa bên kia cũng bị đóng mạnh lại.
Diệp Hiền Tề đi xuống dưới tìm Tô Trung, cũng không biết Tô Trung đã đi tìm ai rồi. Ban ngày thì có người mang số hiệu trêи thuyền tới gọi người phụ nữ đi, đến tối, tiếng động khác thường không còn nữa, thay vào đó là tiếng sai khiến không ngừng của người phụ nữ kia với người tên A Phúc.
– A Phúc, khát quá, lấy cho chị cốc nước…
– A Phúc, chân chị đau, bóp chân cho chị…
– A Phúc, ngực chị đau, tới mát xa cho chị…
Diệp Hiền Tề không nhẫn nhịn được nữa đi tới vỗ vào vách tường.
Bên kia tiếng người phụ nữ vang lên:
– Thấy ồn quá à? Có bản lĩnh thì lên đầu mà ở đi.
– Phải đó phải đó, giỏi thì lên đầu ở đi. – A Phúc cũng phụ họa theo chủ.
Diệp Hiền Tề suýt nữa thì hộc máu.
Đến nửa đêm thì tiếng ồn ào cũng ngừng, ngay sau đó lại là tiếng nghiến răng và tiếng ngáy như sấm của A Phúc.
Trời vừa tờ mờ sáng, Tô Tuyết Chí đã nghe thấy Diệp Hiền Tề lạch cạch thức dậy.
Cách tấm màn, cô mở mắt hãy còn kèm nhèm buồn ngủ ra hỏi.
– Anh ra ngoài đi dạo, em ngủ tiếp đi, kệ anh.
Tô Tuyết Chí thật sự là quá buồn ngủ, tranh thủ phòng bên hiện đang yên ắng bèn nhắm mắt lại tiếp tục ngủ bù.
Diệp Hiền Tề chạy xuống dưới.
Tô Trung lớn tuổi, ngủ rất ít, cộng thêm đi xa, tâm trạng căng thẳng nên đã dậy từ sớm rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!