Hạ Hán Chử đưa lưng về phía thi thể đang nằm trong vũng máu, đứng bên đường núi, nhìn về phía xa, hút hết điếu thuốc.
Anh xuống núi, lên xe, quay đầu lại nói với Vương Hiếu Khôn đã ngồi ở hàng ghế sau đang nhắm mắt:
– Hòa thượng sẽ liệm cho anh ta, cũng sẽ làm pháp sự 7749 ngày.
– Xin lỗi bác.
Vương Hiếu Khôn chậm rãi mở mắt ra.
– Con người sống ở trêи đời phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình. Cháu cho nó cơ hội, là nó gieo gió gặt bão, chẳng trách ai được.
– Yên Kiều, cháu nói thật đi, có phải trước đó đã biết là nó làm đúng không? Cháu cho bác mặt mũi, cho nên coi như không biết?
Ông nhìn Hạ Hán Chử, hỏi.
Hạ Hán Chử lặng thinh một lát mới gật đầu khẽ:
– Không gì giấu nổi bác cả.
– Thực ra cháu không cần phải băn khoăn gì cả, nên nói cho bác trước mới phải. Nó có thể ra tay với cháu, tương lai cũng dễ bị người khác mua chuộc, đối phó với bác.
– Thôi, không nói cái này nữa.
Vương Hiếu Khôn chuyển đề tài, mỉm cười:
– Về đi, tối cũng đưa Lan Tuyết đến, đều là người nhà cả, cùng ăn bữa cơm gia đình đi. Lâu rồi bác với các cháu chưa cùng nhau ăn cơm rồi.
Hạ Hán Chử gật đầu, lái xe rời đi.
Chạng vạng, Vương Đình Chi nghe mẹ dặn đến trường nữ sinh đón Hạ Lan Tuyết, cùng nhau tới nhà họ Vương.
Trêи bàn ăn, món ăn nóng hổi bốc khói nghi ngút.
Vương phu nhân có gương mặt tròn trịa, tính cách ôn hòa. Bà bảo Hạ Lan Tuyết ngồi bên cạnh mình, ân cần gặp món ăn cho cô ấy, cười nói vui vẻ. Hạ Hán Chử uống rượu với Vương Hiếu Khôn, mấy thê thϊế͙p͙ không ngồi cùng bàn mà cùng người hầu đứng hầu một bên, hết bưng canh lại rót nước, người nào cũng tươi cười, bầu không khí rất vui vẻ và hài hòa.
Sắp tới tiệc mừng thọ, chủ đề trêи bàn ăn dĩ nhiên là không thể tách rời khỏi đề tài này. Vương phu nhân và chồng báo ra danh sách khách VIP mà họ đã chuẩn bị để mời, lại hỏi:
– Còn vị Tông Phụng Tiển kia nghe nói là ông mời rồi. Thế nào, người ta nhận lời không?
Vương Hiếu Khôn nói:
– Gọi điện mời rồi, người ta nói trong người không khỏe, từ chối rồi.
Vương phu nhân lộ vẻ không vui, nói:
– Ra vẻ thật. Tổng thống còn phái đặc sứ tới, mà ông ta ngay cả ông đích thân mời cũng chẳng thèm để ý, rõ ràng là chẳng nể mặt mũi của ông mà.
Vương Hiếu Khôn nhíu nhíu mày:
– Thôi, Tông lão tiên sinh tính như vậy rồi, vài năm trước vấn đề chi ngân sách của Bộ giáo ɖu͙ƈ, Tổng thống còn phải nể đấy. Có thể mời đến được thì tốt, không đến thì cũng không coi là chẳng mất mặt được.
Vương phu nhân lẽ ra rất mong vị Tông Phụng Tiển có thể phá lệ mà tham dự tiệc mừng thọ của chồng, để tăng thêm giá trị và hào quang của bữa tiệc, giờ thì vô cùng thất vọng, lại thấy chồng nói vậy thì đành phải ngậm miệng. Bỗng sực nhớ ra một chuyện, nhìn con trai ngồi đối diện với bà:
– Đúng rồi Đình Chi, lần trước mẹ bảo con mời cậu kia…họ gì nhỉ, chính là người cứu con ở trêи thuyền ấy…
Hạ Lan Tuyết nhắc nhở:
– Họ Tô, tên Tô Tuyết Chí ạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!