Chương 46: (Vô Đề)

Nên giải thích lý do từ chối hôn ước như nào, cái này không khó, Tô Tuyết Chí đã nghĩ ra rồi. Nhưng dùng phương thức gì thì cô lại mất thời gian để nghĩ. Sau khi nghĩ rất lâu, cô liền phủ quyết khả năng tới nhà gặp mặt trực tiếp để giải thích.

Thứ nhất, cô không phải là người giỏi ăn nói. Thứ hai, mặt đối mặt nói dối, cô sợ mình không thể làm điều đó một cách chân thành nhất, nhỡ nói sai chỗ nào thì tiêu đời.

May mắn là, trêи đời này ngoài việc mọi người dùng miệng để giao tiếp với nhau thì còn có một phương thức giao tiếp phù hợp với những người kém cỏi trong giao lưu xã hội như cô.

Chữ viết.

Ngày hôm sau, Tô Tuyết Chí ngồi ở thư viện viết thư.

Bây giờ cô đã thích ứng với phương pháp đọc và viết chữ bản phồn thể, cũng tham khảo cách tu từ và hình thức của thư từ phổ biến của thời đại này, tẩy tẩy sửa sửa xóa xóa, gần như mất thời gian cả một ƈôи ȶɦịt chiều, cuối cùng cũng viết xong một bức thư.

Trong thư cô nói, tối hôm đó nhận được sự coi trọng của anh, có ý kết hợp hôn nhân cho cô, với cô thì việc này chỉ có trăm lợi mà không một hại, lẽ ra cô ấy rất vui vẻ mà nghe theo. Khi đó từ chối không phải vì nguyên nhân gì khác, mà là bản thân có nỗi niềm khó nói.

Nếu anh từng phái người đi điều tra về hai nhà Tô Diệp, vậy thì hẳn có nghe nói đến cha ruột của cô mười mấy năm trước từng nghiện hút nha phiến trường kỳ. Chính vì nguyên nhân này mà khiến cho thai nhi yếu ớt, bản thân mình sau khi thành niên thì phát hiện thân mang bệnh kín, không thích hợp thành hôn.

Trước đó anh từng có nghi vấn vì sao cô lại nhảy sông tự vẫn, rồi vì sao không đến mấy ngày thái độ lại chuyển biến đột ngột, vui vẻ đến đây học hành.

Nguyên nhân thật sự chính là ở điểm này.

Bởi bản thân mắc bệnh kín, thuốc thang hiện tại không thể chữa khỏi, cho nên cô mới nảy sinh ý định tự vẫn. Hôm đó cãi nhau với mẹ, trong lòng chán chường u uất, kϊƈɦ động mà nhảy xuống sông. Rồi sau đó, sở dĩ đồng ý đến đây học hành là bởi vì đã nghĩ thông suốt, con người tồn tại là phải có sự gửi gắm và mục tiêu, vì vậy cô quyết định nắm bắt cơ hội đi học y tại một trường cao hơn.

Cô nói, dù cả đời cô trình độ y học trêи thế giới chưa đạt đến trình độ chữa khỏi bệnh kín này, nếu có thể học tốt y thuật và nỗ lực hết mình để mang lại hy vọng cho người bệnh muôn hình vạn trạng trêи đời này, thì đó cũng là mục tiêu của cô. Cuộc sống cũng không phải vô nghĩa.

Chính vì khiếm khuyết bệnh tật khó có thể nói nên không thể nào chấp nhận được mối hôn nhân này, không thể làm ảnh hưởng đến cuộc sống của Hạ tiểu thư, bởi thế mà lúc đó đã từ chối ngay tức khắc.

Nhìn lại nửa năm sau khi đến đây nhận được nhiều sự quan tâm của anh, may mắn là mình cũng coi như giúp anh một vài việc, tuy là những việc vụn vặt không đáng kể, nhưng cũng xem như là một sự đền đáp trong khả năng của cô.

Vương Đình Chi từng nói, anh là một người có lòng dạ rộng rãi khoáng đạt, điều này cô rất tin tưởng. Đây cũng là nguyên nhân đã thúc đẩy cô đặt bút viết phong thư này sau nhiều lần do dự không biết phải làm sao, cho anh biết mọi ẩn tình của mình, mong giải trừ được mọi hiểu lầm từ anh, không còn khúc mắc gì nữa.

Cuối thư, cô nghĩ một hồi lại viết thêm một đoạn, nói cho anh biết một tin tức tốt, là hiệu trưởng đã quyết định đưa cô đi tham dự hội nghị nghiên cứu y học Trung Quốc sắp mở.

Cô có thể có được cơ hội quý báu như hôm nay, tất cả đều nhờ vào ơn giới thiệu lúc trước của anh. Sau này, nếu anh có việc cần mình, cô sẽ hết mình làm việc cho anh.

Cuối cùng cô chúc anh mạnh khỏe.

Tô Tuyết Chí chép lại xong, vặn nắp bút máy đóng lại, dán bì thư.

Ngày hôm sau, là ngày chủ nhật được nghỉ.

Hôm nay có rất nhiều việc phải làm.

Sáng sớm Tô Tuyết Chí ra khỏi trường, chuyện đầu tiên đi làm chính là đến Bộ tư lệnh cảnh vệ. Đến trước cánh cổng sắt to lớn, cánh cổng đóng chặt, binh lính canh gác cầm súng đứng hai bên.

Bởi vì là ngày chủ nhật, Tô Tuyết Chí cho rằng anh sẽ không ở đây, cô dự tính giao thư cho vệ binh, nhờ người ta chuyển cho anh là xong. Không ngờ đúng lúc Đinh Xuân Sơn ở trong đó, thấy cô thì chủ động đi ra, hỏi cô có phải tới gặp Tư lệnh Hạ không. Anh ta nói Tư lệnh đến đây từ sáng sớm rồi, đang ở bên trong, có thể thông báo giúp cô, bảo cô chờ một lát.

Tô Tuyết Chí lấy thư ra, nhờ anh ta giao cho Hạ Hán Chử, sau đó rời đi ngay.

Nhờ sự phát minh vĩ đại của chữ viết, tổ hợp sắp xếp khác nhau là có thể tạo ra tất cả các loại yêu cầu tình cảm cần thiết. Bức thư này đã được Tô Tuyết Chí sửa đi sửa lại nhiều lần, đọc đi đọc lại, lời nói thành khẩn tha thiết, từ đầu tới cuối đều mang phong cách ngay thẳng bình dị.

Cũng không dám nói là không có sai sót, nhưng giải thích thực sự vô cùng hoàn mỹ, quan trọng nhất là phải kết nối được vấn đề nhảy sông tự vẫn mà trước đó anh từng nghi vấn, rồi chuyện vui vẻ tới đấy học, tất cả đều kết nối logic với nhau…

Theo quan đểm của cô, điều không logic nhất trong bức thư là chuyện người cha hút thuốc phiện trong thời gian dài đã sinh ra đứa con trai bị dị tật bẩm sinh, giữa hai chuyện đó chẳng có mối liên kết nào cả.

Nhưng thời đại này, các bác sĩ quá bận rộn để nghiên cứu những thứ khác, ai sẽ chú ý đến "lý do" được coi là đương nhiên này chứ.

Huống hồ, quả thực có xác suất như vậy.

Lý do này còn vô cùng có sức thuyết phục.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!