Mấy người nhìn cô, toàn bộ ngỡ ngàng.
Bởi vì sinh viên này từng hai lần được lên báo, rất có hiểu biết và lý giải độc đáo về giải phẫu sinh lý, người mà giáo viên trong trường đều biết.
Vị bác sĩ vừa đến cho rằng sinh viên này nói nhầm, ngày lập tức đính chính:
– Tôi sẽ không thực hiện ca phẫu thuật này, dù là có cậu hỗ trợ. Bảo họ đi tìm bác sĩ khác đi.
Nói xong đi ra ngoài.
Tô Tuyết Chí lặp lại:
– Em sẽ mổ.
Vị bác sĩ kia dừng bước, quay đầu lại nhìn cô.
– Em may mắn đã có kinh nghiệm về giải phẫu trước đó, xét tỷ lệ viêm ruột thừa, em đã từng tiến hành nghiên cứu đặc biệt để nâng cao kỹ năng lâm sàng. Phương pháp có thể thiếu xót, nhưng sự hiểu biết về tổn thương quả thực có ích. Em không dám nói là mình đã nắm được hết, nhưng việc mổ độc lập hẳn là không vấn đề gì. Hơn nữa những lần hiệu trưởng thực hiện phẫu thuật lâm sàng, em đều tham gia…
Bác sĩ Hồ ngắt lời cô:
– Tô Tuyết Chí, dù là em có năng lực thật sự, tôi cũng sẽ không ký tên đâu. Nhỡ đâu xảy ra chuyện, ai sẽ chịu trách nhiệm đây? Huống chi em chỉ là sinh viên thực tập, không có tư cách bác sĩ.
Tô Tuyết Chí nói:
– Bệnh viện không cần bảo lãnh cho em. Nếu các thầy đồng ý, em sẽ nói rõ với người nhà, đây là hành vi chữa bệnh cá nhân của em, để cho họ tự lựa chọn, xảy ra chuyện em sẽ chịu trách nhiệm. Tất nhiên, nếu thật sự có hậu quả, nhà trường không thể né tránh trách nhiệm hoặc ít cũng sẽ bị ảnh hưởng đến danh tiếng. Cho nên về điểm này, vẫn mong được các bác sĩ cho phép ạ.
–
Không ổn không ổn đâu…
- Bác sĩ Hồ kiên quyết.
– Với tiền đề bản thân quá trình phẫu thuật phải được đảm bảo, đối với bệnh nhân là mau chóng phẫu thuật càng sớm càng tốt, hay là trì hoãn một ngày đưa đến kinh thành bệnh tình càng nguy hiểm hơn ạ?
Vừa dứt lời, những người có mặt đều lặng thinh.
Các bác sĩ tuy có trình độ y thuật cao thấp khác nhau, nhưng họ đều là người chuyên nghiệp, dĩ nhiên nhận thức rõ điều đó.
Viêm ruột thừa sợ nhất là không được điều trị ngay dẫn tới thủng ruột.
Đứa trẻ kia đã bị trì hoãn mất một tuần rồi, rất có khả năng đã sắp bị thủng ruột, lại còn đi cả chặng đường dài, ai biết bệnh tình sẽ chuyển biến như thế nào. Nếu bị nặng hơn, dù có truyền dịch thì nguy cơ lây nhiễm và tử vong sẽ tăng cao rất nhiều.
Bác sĩ có trình độ chuyên môn để "mổ" ở đây không phải là không có đủ kỹ năng để hoàn thành ca phẫu thuật, mà là người ta không muốn làm.
Nếu bệnh viện có thể chữa trị cứu người vì trốn tránh trách nhiệm mà lại từ chối bệnh nhân, điều này dẫn đến cơ hội chữa bệnh bị bỏ lỡ, có tính là thiếu y đức trầm trọng không?
Tô Tuyết Chí nói:
– Hãy tin tưởng em. Chỉ cần các thầy toàn lực phối hợp, làm tốt việc gây tê và tiêu độc, thì em rất có lòng tin vào quá trình phẫu thuật. Tính mạng con người quan trọng hơn cả, em sẽ không lấy cái này để đánh cược đâu ạ.
Bác sĩ Hồ còn đang do dự thì cửa đã bị người khác đẩy ra, thương nhân Mã xông vào kêu cứu.
Bác sĩ Hồ vội chạy ra ngoài kiểm tra.
Bệnh nhân đã lâm vào cơn sốc.
Bác sĩ Hồ gọi cấp cứu đến, nghiến răng, quay sang nói với người nhà:
– Nếu giờ tiếp nhận phẫu thuật thì sẽ do cậu ấy làm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!