Trời sáng.
Một chiếc xe ngựa đã đỗ sẵn ở trước cửa nhà họ Tô, người làm khuân hành lý tới tới lui lui.
Hồng Liên lưu luyến cầm tay Tô Tuyết Chí dặn dò liên tục, nước mắt sắp rơi lại kìm nén lại, mỉm cười nói:
– Dì đúng thật là, lần này con đi là chuyện tốt mà. Khi nào về nhà nhớ mang món ăn ngon cho dì nhé. Dì Hồng của con thích đồ ăn lắm.
Bên kia, hai bố con nhà họ Diệp cũng đang trò chuyện ở trong phòng.
Làm cha cho đáng làm cha, vẻ mặt trịnh trọng dặn dò con trai chịu khó học hành, nói:
– Bố đặt tên cho con là Hiền Tề….
– Biết rồi biết rồi, kiến hiền tư tề, học hành tài giỏi. Con luôn nhớ mà.
Diệp Nhữ Xuyên bị đoạt lời nói, khựng lại.
– Nếu không phải vì để con học hành cho xong thì Tuyết Chí cũng không bị xa nhà đâu. Cô của con và Tuyết Chí đều vì con cả đấy. Làm người phải có lương tâm, con chớ có phụ lòng họ đấy biết chưa.
Diệp Hiền Tề gật đầu như gà mổ thóc, xong rồi xòe tay ra.
Diệp Nhữ Xuyên trợn mắt:
– Lại vòi tiền à? Lần trước lúc gửi điện báo cho con bố đã cho con tiền rồi mà.
Diệp Hiền Tề cười nịnh:
– Con ở Đông Dương chi tiêu tốn kém lắm, cái gì cũng cần tiền, con đã tiết kiệm lắm rồi. Lần này đưa em họ lên phương bắc, ít nhất cũng mất một hai tháng, còn nghỉ trọ, vé vủng đi lại nữa. Con làm anh, dĩ nhiên không thể bắt em gái trả tiền được.
Diệp Nhữ Xuyên nghĩ nghĩ cũng thấy đúng.
Tuy nhà họ Tô cũng không phải người ngoài, Tô Trung đồng hành cùng cũng sẽ không so đo gì, nhưng mình cũng không thể kém cỏi được.
Lúc đến đây, vừa hay ông có mang theo mấy tấm ngân phiếu, bèn đưa cho con trai.
Diệp Hiền Tề nhận lấy, cảm ơn liên mồm.
Con trai khi còn nhỏ đã lanh lợi tinh ranh, Tuyết Chí là con gái, Diệp Nhữ Xuyên dĩ nhiên sẽ không nói cho con trai biết, sợ ông con trai của mình không giữ kín được mồm miệng, Có ai mà ngờ được cháu gái và con trai mình quan hệ lại rất thân thiết, lúc mười mấy tuổi đã nói sự thật cho anh họ biết, làm ông con trai sợ tới mức khóc lóc thảm thiết. Diệp Nhữ Xuyên biết chuyện buộc phải dặn dò con trai sự việc can hệ trọng đại, phải giữ kín không được tiết lộ ra bên ngoài.
Cũng may ông con trai vẫn hiểu chuyện, luôn luôn giữ kín đến tận bây giờ.
Lần này cháu gái phải đi xa nhà, rốt cuộc không còn giống như trước đây nữa, con trai đồng hành cùng, Diệp Nhữ Xuyên dĩ nhiên cũng không quên điều này, lại bắt con trai ghi nhớ không được tiết lộ cho bất cứ người nào, kiêng kỵ nhiều miệng, nói nhiều sai nhiều.
Diệp Hiền Tề lại vâng dạ:
– Bố yên tâm, con hiểu mà. Bao nhiêu năm rồi, bố có thấy con nói cho ai biết chưa?
Diệp Nhữ Xuyên nghĩ thấy cũng đúng.
Hai bố con đang trò chuyện thì Diệp Vân Cẩm dẫn theo Tô Tuyết Chí đi tới tạm biệt cậu chân cẳng không tiện.
Diêp Nhữ Xuyên dĩ nhiên cũng dặn dò cháu gái rất lâu.
Xong xuôi rồi, Diệp Vân Cẩm tiễn con gái ra ngoài.
– Mẹ, mẹ không phải tiễn đâu.
Đã mấy ngày trôi qua, câu xưng hô "mẹ" này cuối cùng Tô Tuyết Chí đã gọi hơi thuận miệng rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!