Chương 31: (Vô Đề)

Tô Tuyết Chí không hề nghĩ ngợi, nói:

– Cục trưởng cất nhắc cháu, có yêu cầu gì cháu sẽ cố gắng hết mức để làm việc, nhưng cháu không thể nhận chức vụ như vậy được đâu ạ. Cháu còn là sinh viên, trong trường có nhiều người nỗ lực tài giỏi hơn cháu, cháu chỉ đến đây hỗ trợ cục cảnh sát theo theo yêu cầu của nhà trường thôi ạ.

Tôn Mạnh Tiên chắc cũng không ngờ cô lại từ chối thì ngớ ra, hơi ngượng ngùng, nhưng rồi lại bật cười khà khà:

– Tốt lắm, thế này mới là thanh niên kiểu mới. Tôi thích những thanh niên như cậu, không màng danh lợi, rất có phong phạm. Như này đi, chức vụ kia cứ dành cho cậu, cậu muốn đảm nhận bất cứ lúc nào, tôi luôn hoan nghênh chào đón. Nhưng dù vậy, cũng hy vọng sau này tiếp tục được cậu hỗ trợ….

Tô Tuyết Chí thấy phiền với vị Cục trưởng Tôn mồm miệng khách sáo này, thấy người chung quanh bắt đầu xúm lại nịnh nọt ông ta thì gật đầu với ông ta, nói trường học có việc cần phải về, vào lều tạm, lấy đồ đạc của mình.

Di thể đã được người của Chu gia trang khiêng ra ngoài, Chu Tiểu Ngọc đã được thím ba dắt đi, vừa đi vừa ngoái lại nhìn chung quanh tìm cô.

Vụ án thuận lợi điều tra rõ ràng, nhưng tâm trạng của cô thì lại vô cùng nặng nề.

Cô nhìn theo bóng dáng nhỏ bé gầy gò đang bước đi tập tễnh kia, thấy anh họ Diệp Hiền Tề đang bị Diêu Năng gọi đi nói chuyện, có vẻ rất bận thì qua chào một câu, nói muốn về ngay.

Diệp Hiền Tề bảo để mình đưa cô về, cô từ chối, mượn ngựa của anh ta, xoay người lên ngựa, cưỡi ngựa đi về trường.

Cô không có thói quen đọc báo, cũng không quan tâm lắm, không biết ngày hôm sau có mấy tờ báo đưa tin về vụ kiện tụng liên quan đến án mạng của hai thôn xảy ra ngày hôm qua, quá trình chỉ viết đôi ba câu, còn lại thì tập trung vào kết quả và khen ngợi Cục trưởng Tôn bắt kịp thời đại, xử lý ổn thỏa những vấn đề lớn liên quan đến ổn định dân sinh thuộc quyền quản lý của mình như nào, không những vừa có tình người lại vừa tôn trọng pháp luật.

Quan trọng nữa là, ông ta tôn trọng khoa học và yêu quý nhân tài. Tin tức vừa phát xong, Cục trưởng Tôn đã có một cú xoay mình tuyệt đẹp trong dư luận, được khen ngợi rộng rãi, thậm chí có thể nói, hào quang còn rực rỡ hơn cả vị lãnh đạo trực tiếp của ông ta – Tư lệnh Hạ.

Buổi chiều muộn cùng ngày, Diệp Hiền Tề tới lấy ngựa, Tô Tuyết Chí ra cổng trường gặp anh ta, phát hiện anh ta đã thay một bộ chế phục khác. Anh ta nói bởi vụ án này mà có công lao, Cục cảnh sát lại đang cần một luồng không khí mới, nguyên phó đồn trưởng lên làm đồn trưởng, anh ta được Diêu Năng, trưởng khu cảnh sát phá cách đề bạt lên làm phó đồn trưởng, là nhân vật số hai ở đồn cảnh sát, phụ trách trực tiếp các vụ việc thuộc khu vực quản lý của mình.

Dù sao cũng là lên chức, Tô Tuyết Chí chúc mừng anh ta.

Diệp Hiền Tề cười hỉ hả:

– Toàn nhờ hào quang của em hết, anh dính một tí thôi.

Tô Tuyết Chí trò chuyện với anh họ đôi câu, sực nhớ tới một chuyện:

– Anh họ, em thấy tốt nhất anh nên nói rõ với cậu đi ạ, nhỡ đâu để cậu biết được, vậy thì càng không hay.

Diệp Hiền Tề xua tay rối rít:

– Không được không được, anh còn chưa chuẩn bị tốt. Giờ nói với ông ấy, anh chết là cái chắc rồi. Chí ít cũng phải đợi anh công việc đâu vào đấy, lúc đó nói sau được không?

Tô Tuyết Chí thấy anh họ quyết định làm đà điều, đầu cắm vào trong hố cát cũng không dám đối mặt với hiện thực, khuyên chẳng được, đành phải thôi. Lại nghe anh ta nói vậy, cũng để ý thấy anh ta gầy và đen hơn trước rất nhiều thì hỏi:

– Anh muốn công việc đâu vào đấy, thế sao không đi tìm cậu họ? Đến chỗ cậu họ làm việc, chắc sẽ nhẹ nhàng hơn đấy. Hơn nữa, chỉ cần không làm sai gì, muốn có thành tựu, chắc cũng dễ dàng hơn đúng không?

Diệp Hiền Tề bình thường là người bộp chộp, lần này lại nghiêm trang đến hiếm có, nói:

– Nhà chúng ta đưa em đến đây là đường cùng rồi, giờ nếu anh còn đến gặp người ta để nhờ vả nữa, chỉ sợ người ta sẽ thấy cả nhà chúng ta đều là thuốc cao dán da chó, dán rồi gỡ không được. Anh da mặt dày, không sao cả, nhưng anh lo người ta sẽ khinh thường em. Anh không thấy vất vả đâu, chạy tới chạy lui cũng thấy quen rồi, dù sao anh cũng không thích ngồi một chỗ.

Tô Tuyết Chí biết anh ta tốt với mình thật lòng, trong lòng cảm động, dặn anh ta làm việc cẩn thận, đừng quá kϊƈɦ động, lúc không cần thiết thì đừng gây chuyện, hơn nữa cần phải tạo quan hệ tốt với cấp dưới, tránh để họ ma cũ bắt nạt ma mới, phối hợp nhau đối phó mình.

Diệp Hiền Tề nói:

– Em yên tâm, tiền có thể xui khiến được cả ma quỷ, ở đó có mấy người chứ mấy, mời ăn uống hai ba bữa là thân nhau lắm. Kiểu tạo quan hệ là sở trường của anh rồi, chủ yếu là anh thích hay không thôi.

Nói xong lại muốn chứng minh với em họ mình có tay chân trong đó, đè thấp giọng nói, như hôm nay, có viên cảnh sát phụ trách canh giữ đã bí mật nói với anh ta, hôm qua lén thấy cục trưởng Tôn gặp Lý Tường Thụy trước, cũng giải thích theo y học nhận định anh ta có tội, đe dọa xong, thì chuyển sang giọng dỗ dành, sau đó mới ra ngoài và có hành động như vậy.

– Làm quan chẳng phải đều như thế à, da mặt phải dày, tâm phải đen, ai dày ai đen nhất thì sẽ được cười đến phút cuối.

Tô Tuyết Chí cuối cùng đã hiểu, vì sao hôm qua lại trì hoãn lâu như thế, hơn nữa, còn là cục trưởng đích thân tới.

Thì ra, sự thật đã trở thành công cụ lợi dụng cho kẻ khác thao túng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!