Hạ Hán chử mời em gái ăn cơm, nguyên nhân rất đơn giản, chính là dỗ dành em gái. Nhưng sao lại mời cả mình đi cùng chứ, có vẻ hơi khó hiểu.
Tô Tuyết Chí đương nhiên cũng sẽ không tự đa tình cho rằng anh sẽ thật sự coi mình là họ hàng thân thích. Nghĩ đi nghĩ lại, lẽ nào vì mình mấy ngày trước từng giúp phá vụ án La gia mà khen ngợi?
Thôi, dù sao thì cũng không phải Hồng Môn Yến.
Cậu họ đã mời cơm, cháu ngoại trai không thể từ chối bất lịch sự được.
Tô Tuyết Chí luyện cưỡi ngựa cả người toát mồ hôi đầm đìa, liền quay về thay quần áo,
Bởi đã được báo trước là hàng nhà cơm tây, trước đó cũng đã từng được Trang Điền Thân hướng dẫn quy tắc xã hội hiện hành, bao gồm cả việc đến nhà hàng cơm tây để dùng cơm cũng được coi là một việc tao nhã, cần phải ăn mặc chỉnh tề đàng hoàng nghiêm trang, nếu không sẽ bị khinh thường, thậm chí còn bị chặn ở bên ngoài không cho vào, nghĩ nghĩ một chút, liền mặc bộ âu phục mà trước đó vẫn để trong xó tủ không dùng đến.
Anh Báo đã xin phép với Giám
thị Lý Hồng Hi hộ cô rồi, cô chuẩn bị xong thì vội vàng đi ra, Hạ Lan Tuyết nhìn thấy cô thì mắt sáng lên:
– Tô thiếu gia, anh nên mặc âu phục nhiều hơn đi
Sơmi trắng, áo gile mỏng màu xanh hoàng gia, áo khoác sọc đen cùng màu, kèm nơ và giày da. Đây là trang phục của Tô Tuyết Chí, để tránh gió đêm làm rối tóc mái, cô cùng vuốt nhẹ chút dầu lên tóc.
Phải thừa nhận rằng bộ vest vô cùng vừa người, chỉnh chu, thật sự càng làm nổi bật thêm phong cách cho nam giới.
Mặc bộ âu phục độn vai này đã che giấu hai khuyết điểm của cô là bả vai không đủ rộng và thân hình không đủ cao. Tuy cách cao lớn và hùng dũng còn rất xa, nhưng khi soi gương, đập vào mắt là hình ảnh bản thân đẹp trai ngời ngời.
Cô chỉ cười, lên xe.
Chỗ mà Hạ Hán Chử mời em gái và cháu ngoại trai ăn cơm là một nhà hàng Pháp tên là Berna, là nhà hàng nổi tiếng ở Thiên Thành. Lúc đến nơi, màn đêm đã buông xuống, nhìn thấy tấm rèm trắng treo trêи tấm kính lớn của nhà hàng như một tấm gương trong suốt, không gian trang nhã và ánh đèn rực rỡ, phản chiếu tấm biển
tên nước ngoài to lớn dán trêи kính, thực khách bên trong, người nào cũng ăn mặc lịch sự, tươi cười và quý phái, đích thực là phù hợp với cái tên của nhà hàng này.
Hạ Hán Chử còn chưa tới, hai người được nhân viên phục vụ dẫn tới bàn ăn đã được đặt sẵn, là một vị trí rộng rãi yên tĩnh tại một góc của nhà hàng, bàn ăn được trải khăn trải bàn màu trắng và bộ đồ ăn bằng bạc sáng bóng. Ngoài ra, trêи bàn còn có cả một chiếc bình vàng, trong bình cắm hoa hồng và hoa bách hợp, hương thơm nhè nhẹ lan tỏa, nhân viên phục vụ nói đây là nhà hàng đặc biệt chuẩn bị cho Hạ tiểu thư.
Có thể nhìn ra, tâm trạng của Hạ Lan Tuyết khá lên rất nhiều, ngồi xuống rồi thì lấy thực đơn ra cùng xem với Tô Tuyết Chí, thì thầm chọn món, hỏi cô thích ăn gì, trêи mặt đã nở nụ cười.
Nếu đã đi vào nhà hàng cơm tây nổi tiếng nhất Thiên Thành, còn là được người ta mời, dĩ nhiên phải hưởng thụ những món ngon nhất rồi, không thể để mình thiệt được.
Tô Tuyết Chí nghiêm túc nghiên cứu thực đơn.
Chờ khoảng tầm mười phút, một người từ bên ngoài cửa kính nhà hàng đi vào, thực khách ở các bàn ăn khác có nhiều người nhận ra anh, dừng việc ăn uống lại, vừa nhìn anh vừa xì xào. Cũng có thực khách đặt dao nĩa xuống bàn, đứng lên khom người chào hỏi.
Người đàn ông trẻ tuổi kia mặt mày tươi cười, chỉ gật đầu chào lại, tiếp tục đi.
Tô Tuyết Chí há hốc mồm, thậm chí thấy xấu hổ vì bộ âu phục mà mình mặc hôm nay.
Người đàn ông trẻ tuổi đang đi vào, chính là vị kim chủ chủ trì và chủ chi của bữa cơm hôm nay, Hạ Hán Chử.
Anh cũng mặc âu phục đi giày da, khác hẳn với phong cách ăn mặc áo dài rồi đến quân phục thường ngày, dĩ nhiên là vô cùng chuẩn chỉnh, chân dài, vóc dáng thẳng tắp, vô cùng hợp mặc âu phục, vừa phong độ vừa lịch sự, sang trọng và quý phái.
Vấn đề là, bộ anh mặc cùng là bộ vest cùng màu với cô.
Không chỉ vậy, cũng là có sọc!
Giống như là trước khi ra ngoài thì có hẹn nhau trước vậy.
Điểm khác duy nhất, cô là màu xanh hoàng gia, anh là màu xanh đậm.
Tô Tuyết Chí ra sức xua đuổi ba chữ đáng sợ vừa nảy lên trong đầu đi, tâm trạng ăn uống tức khắc tụt giảm mạnh. May mắn duy nhất là, thời đại này chưa có cách nói như vậy.
Hạ Hán Chử nhanh chóng đi đến, quản lý đích thân đến kéo ghế cho anh. Anh ngồi xuống, cởi áo khoác ra, đưa qua. Tô Tuyết Chí thấy ánh mắt anh xẹt qua em gái, tiếp đó, lại dừng khá lâu trêи người cô, chắc chắn là cũng chú ý tới quần áo cô mặc rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!