Ngày hôm nay, một quan chức của vương cung đi tới nơi ở tạm thời của Tô Tuyết Chí tại địa phương, chuyển lời mời của quốc vương đến cho cô.
– Phu nhân, quốc vương và quốc dân chúng tôi vô cùng mang ơn cô. Quốc vương đã nghe tin tức về hành trình con thuyền, phái tôi tới chân thành mời cô vào hoàng cung để ở. Cô chính là khách quý của chúng tôi, cô có thể ở đó cho đến khi có chuyến thuyền khác đến. Tin rằng cô sẽ có thể trải qua một khoảng thời gian vui vẻ.
Tô Tuyết Chí nói cám ơn, nhưng khéo léo từ chối lời mời đó. Tiễn khách đi rồi, dù là biết không còn hy vọng gì mấy, nhưng cô vẫn hỏi Đinh Xuân Sơn
– Chắc chắn là hỏi rồi chứ? Chuyến tàu tiếp theo nhanh nhất sẽ là nửa tháng nữa à?
Đinh Xuân Sơn biết cô đang rất sốt ruột muốn trở về, nhưng đúng là vận số không tốt, ngay vào tuần trước, một con tàu vừa đi qua, đã bỏ lỡ chuyến đó rồi, còn chuyến tiếp theo nhanh nhất phải nửa tháng nữa mới cập cảng.
Anh ta gật đầu: – Đúng vậy, phu nhân.
Đầu năm nay, các chuyến đi Âu
-Á giữa Đại Tây Dương và Ấn Độ Dương bị hạn chế, thường chỉ có một vài chuyến trong một tháng, Tô Tuyết Chí đương nhiên biết rõ điểm này.
– Cô cũng không cần quá sốt ruột đâu. – Đinh Xuân Sơn an ủi, – Chỉ nửa tháng nữa thôi mà, sẽ qua rất nhanh thôi. Tôi thấy nơi này phong cảnh cũng đẹp, vừa hay cô có thể thả lỏng đi du lịch thăm thú một chuyến rồi trở về cũng không muộn.
Cho dù sự thật là trong lòng anh ta cũng sốt hết cả ruột, nhưng mà đi cũng đã hơn nửa năm rồi, về sớm hơn nửa tháng hay là về muộn hơn nửa tháng thì cũng không có gì khác nhau cả.
Tô Tuyết Chí nhíu mày lại.
Nếu như nửa tháng sau mới lên đường, vậy thì không về kịp rồi. Cô trầm ngâm một chút, lại hỏi:
– Tàu chở hàng thì sao? Tàu vận chuyển hàng hóa gần nhất là ngày nào? Mất bao lâu thì tới?
– Tàu vận chuyển hàng? – Đinh Xuân Sơn ngẩn ra.
So sánh tàu du lịch chủ yếu chở khách với tàu chở hàng, tàu chở hàng nhìn chung có lịch trình hành trình dài hơn và điều kiện trên tàu kém hơn.
– Đúng vậy, tàu vận chuyển hàng. Anh hỏi giúp tôi xem nhé.
Đinh Xuân Sơn gật đầu:
– Không thành vấn đề, để tôi đi hỏi luôn.
Anh ta vội vã đi ngay, cùng ngày thì trở lại nói cho Tô Tuyết Chí hay, một con tàu hiệu Kim Cương thuộc về một công ty vận tải địa phương có kế hoạch một tuần sau sẽ lên đường đến Trung Quốc.
– Mặc dù thời gian xuất phát sớm hơn một tuần, họ biết được là cô muốn về nước, cũng bày tỏ rất lấy làm vinh hạnh. Nhưng mà khi tôi xem hành trình của họ, nửa đường trừ bến cảng lớn thì họ còn đỗ ở mấy bến cảng nhỏ để dỡ hàng, cho nên toàn bộ hành trình đều tính toán được, ngày đến cũng không chênh lệch gì so với tàu du lịch định kỳ kia đâu.
Tia hy vọng cuối cùng cũng đã mất.
Tô Tuyết Chí đành phải chấp nhận số mệnh:
– Thôi đành vậy, chúng ta đành chờ chuyến tàu nửa tháng sau vậy. Vất vả cho anh rồi.
Đinh Xuân Sơn nói đó là bổn phận của mình. Tô Tuyết Chí đè nén sự thất vọng trong lòng xuống, nhìn anh ta, mang theo nụ cười áy náy:
– Anh cũng rất muốn về rồi đúng không? Bởi vì chuyện của tôi mà anh vừa tân hôn đã phải xa nhà rồi. Sợ là vợ anh chắc còn giận hơn đó.
Đinh Xuân Sơn xấu hổ đỏ cả mặt, chỉ biết xua tay nói không sao, cô ấy không giận chút nào đâu.
Năm ngoái anh ta mới kết hôn, người vợ là con gái hương thân cùng quê, có lẽ hai nhà đã xác định hôn sự từ rất lâu rồi, nhưng có vẻ như anh ta không mặn mà mấy với mối hôn sự này, mấy năm trước công việc cũng đỡ bận rộn hơn vậy mà anh ta cũng không chịu về quê, có vẻ như là muốn hủy bỏ mối hôn ước này. Nhưng mà không biết thế nào, hôn sự không thể hủy bỏ được mà cứ giằng co đến tận năm ngoái, anh ta bị người trong nhà kêu trở về, sau đó thì truyền đến tin tức là đã kết hôn rồi.
Khi ấy bởi vì quá đột ngột cho nên Tô Tuyết Chí và Hạ Hán Chử không kịp đến tham dự hôn lễ, nhưng mà cũng đã kịp gửi quà cưới. Sau đó cũng nghe người ta kể lại, cô dâu dù là con gái cưng lão phái, nhưng gia phong đàng hoàng, con người hiền thục xinh đẹp, rất được lòng ở quê nhà. Từ sau khi kết hôn, anh ta ở lại quê mấy tháng liên tiếp, có thể thấy được dù là trước kia thế nào, nhưng sau khi cưới về anh ta rất hài lòng với vị tiểu thư đó, sống chung cũng rất hòa hợp. Cho đến tận cuối năm, bởi vì cô phải đi ra nước ngoài, anh ta mới gấp gáp trở lại.
Thực ra mà nói lúc đó Tô Tuyết Chí cũng không định để anh ta cùng đi, nhưng do anh ta cương quyết, chủ động trở lại, nói người khác đi anh ta không yên lòng.
Không giống cô với Hạ Hán Chử là vợ chồng "già", người ta vừa mới tân hôn còn đang thắm thiết khó rời, bắt người ta chia lìa, còn phải đi lâu như thế, Tô Tuyết Chí là người từng trải, nghĩ đến điều này trong lòng rất băn khoăn, cho nên vừa rồi mới nhắc một câu. Bắt gặp anh ta có phản ứng như thế, dĩ nhiên cô cũng không nhiều lời gì thêm, cười nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!