– Mẹ nói?
Hạ Hán Chử quá là ngỡ ngàng.
– Mẹ nói với con khi nào? Lẽ nào lại vậy chứ. Đừng khóc nữa, nói cho bố nghe xem nào.
Anh nôn nóng hỏi, Hạ Minh Ân càng không ngừng được, mước mắt nước mũi giàn giụa tèm lem. Trong ánh mắt đẫm nước mắt, lại trông thấy dáng vẻ khó chịu của bố mình thì càng đau lòng, từ khóc thút thít biến thành gào to.
Hạ Hán Chử chưa từng bắt gặp con trai khóc như thế bao giờ, tức thì hoảng cả hồn vía, chẳng ngại nước mũi dính lên người mình ôm cậu nhóc lên, đặt ở trong lòng, vừa tiếp tục lau mặt cho cậu vừa dỗ dành. Ai ngờ cậu bé không chịu nghe, như là bị rơi vào tay kẻ xấu, ra sức giãy giụa, cọ qua cọ lại, nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt dính hết cả vào người anh.
Anh cũng không rảnh đâu mà chê bai, chỉ muốn làm sao dỗ dành được con trai nhỏ, nhưng càng dỗ dành thì cậu bé lại càng khóc tợn hơn, như là trời sắp sập xuống rồi.
– Ôi, làm sao thế, bảo bối của bà làm sao thế?
Cùng với tiếng bước chân dồn dập, Hồng Liên đẩy cửa vào, theo sau là ông Trương và cô hầu nhỏ còn đang ngáp ngủ, tất cả đều hấp tấp đi vào, thình lình trông thấy Hạ Hán Chử cũng ở đó, tiểu thiếu gia thì ở trong lòng anh, vừa khóc to vừa giãy ra, tất cả đều ngây người.
Hồng Liên phản ứng nhanh nhất.
– Con rể cũng ở đây à?
Đôi chân nhỏ của bà đã tháo ra, chỉ kịp nhét bông vào trong giày, bà bước nhanh đến, thuần thục bế cậu bé từ trong lòng anh đi, ngồi bên mép giường, vừa ôm vừa dỗ dành. Rất nhanh, tiếng khóc của Hạ Minh Ân nhỏ lại, tiếp đó, cậu chỉ còn thút tha thút thít, thỉnh thoảng hức lên một cái.
– Con rể, có chuyện gì thế? Hơn nửa đêm rồi sao tiểu thiếu gia lại khóc nức nở vậy thế?
Hồng Liên bấy giờ mới ngẩng lên hỏi Hạ Hán Chử. Cô hầu nhỏ vội lấy nước vắt khăn, ông Trương nhận lấy đi lau mặt cho cậu bé, chỉ còn lại một mình Hạ Hán Chử đứng đó như người dư thừa. Hồng Liên vừa hỏi, ông Trương và cô người hầu đều nhìn anh. Cậu nhóc gây họa kia thì hiện giờ đang rúc trong lòng của Hồng Liên, đôi mắt còn rưng nước mắt kia len lén nhìn anh.
Hạ Hán Chử hơi chút xấu hổ, lúng túng nói:
– À…chuyện này…cũng không có gì, vừa rồi con hỏi chút chuyện…
Anh vừa mở miệng, lại thấy cậu con trai nhỏ lại thút tha thút thít liền dừng lại, đổi giọng:
– Là tối nay con nói cho nó biết, mẹ nó có lẽ không về kịp sinh nhật của nó, chắc nó đau lòng nên mới…
– Cái gì, tiểu thư không về kịp sinh nhật á?
Hồng Liên kêu lên. Hạ Hán Chử liền giải thích qua quýt lý do. Ông Trương liền lải nhải:
– Thật là buồn đi. Phu nhân đi lâu như thế, tướng quân ngài bình thường cũng không ở nhà, tiếu thiếu gia đáng thương chỉ biết chơi một mình, không khóc lóc cũng không đòi hỏi gì. Tôi chưa từng thấy đứa bé nào ngoan như thế cả…
Hạ Minh Ân mắt lại đỏ lên, nước mắt lại dâng lên ầng ậc, cố kìm nén không rơi nước mắt xuống. Hồng Liên thì thở dài, không nói gì, chỉ ôm chặt Hạ Minh Ân, vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu bé, nói với Hạ Hán Chử:
– Cũng muộn lắm rồi, con rể mai còn phải đi làm, con đi ngủ sớm đi, tiểu thiếu gia cứ giao cho dì, để dì ở với cháu nó.
Hạ Hán Chử nhìn con trai. Cậu bé trốn trong lòng Hồng Liên, vừa thút thít khóc vừa như đang len lén nhìn anh.
Chưa bao giờ anh cảm thấy mình không được hoan nghênh như thời khắc này. Không thể làm gì hơn, anh chỉ biết nói vâng, rồi quay người đi ra khỏi phòng, trở lại phòng ngủ của mình.
Một trận giày vò vừa rồi làm lưng anh thấm mồ hôi, anh mở tủ quần áo ra, định cầm quần áo đi tắm, ánh mắt lại dừng trên mấy món y phục mà cô để lại trong nhà, tay khựng lại, tâm trạng đột nhiên cực kỳ sa sút.
Anh đứng trước tủ quần áo, đang đờ đẫn thất thần thì nghe có tiếng gõ cửa. Anh đi ra mở cửa, thấy là Hồng Liên tới, nói cho anh biết, anh đi rồi, tiểu thiếu gia đã không còn khóc nữa, cũng không cho bà ở lại mà tự cậu nằm xuống đi ngủ, có lẽ là khóc quá mệt mà vừa nằm xuống đã ngủ luôn rồi. Bà tới là báo với anh một tiếng, bảo anh yên tâm.
– Cảm ơn dì Hồng.
Hạ Hán Chử thở hắt ra nhẹ nhõm, cảm ơn bà. Đây là lời cảm ơn tận đáy lòng. Hơn nửa năm qua này, toàn bộ đều là nhờ bà chăm sóc câu con trai của mình.
– Sao lại khách sáo với dì thế. Chăm sóc tiểu thiếu gia là niềm vui của dì mà.
Hồng Liên nói, ánh mắt rơi trên vạt áo dính vệt nước của anh, mỉm cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!