Chương 211: Chuyện thường ngày của người một nhà (1)

- …Lúc trời tối đen xuống, chủ thuyền cùng người chèo thuyền mệt mỏi cả một ngày, muốn tranh thủ thời gian băng qua hẻm núi phía trước sau đó dừng lại nghỉ ngơi một đêm. Bỗng nhiên, sâu trong hẻm núi vang lên những thanh âm cổ quái. Thanh âm là như này này…Uu……u..u…..

Bà người làm lộ vẻ thần bí, dướn họng, kéo cổ họng, âm điệu lúc cao lúc thấp, làm động tác miêu tả với cậu bé tầm bốn năm tuổi đang ngửa mặt lên nhìn mình.

– Tiểu thiếu gia cậu nghe rõ chưa, là loại âm thanh này đó. Không phải là tiếng gió, là từ dưới đáy nước chui lên. Người nào cũng hoảng sợ. Có mấy thanh niên trẻ tuổi trên thuyền chưa từng gặp phải chuyện này đều sợ quá, hai chân run rẩy. Tiểu thiếu gia biết đó là âm thanh gì không?

Không chờ cậu bé trả lời, bà ta cúi xuống gần cậu, hai mắt trợn to, tay vồ vào không trung.

– Là ma nước.

Cậu bé chớp mắt một cái, hàng mi dài và dày khẽ động. Cô người hầu đứng bên cạnh không biết là bị bà người làm kể chuyện làm cho sợ hãi hay là bản thân cô ấy tự hù dọa mình, hét lên một tiếng. Bà kia dùng khóe mắt liếc xéo đầy khinh thường đối với vẻ nhát gan của cô người làm, tiếp tục múa may chân tay.

– Con đường sông này từ xa xưa có ba nước tranh bá, bình thường tiếp nước xuống nước, trăm ngàn năm nay đã chìm không biết bao nhiêu con thuyền rồi, chết đuối biết bao nhiêu người rồi, cuối cùng tất cả đều hóa thành ma nước, bị trấn tại dưới đáy nước. Bọn họ không cam tâm, nhân tháng này đêm tối gió mạnh, tất cả đều xông ra, gây sóng gió, tìm những kẻ dương khí yếu, tướng đoản mệnh, chỉ cần kéo người sống xuống nước là mình có thể đầu thai…

– Bà Lý, chuyện ma quỷ mà bà cũng dám nói lung tung trước mặt tiểu thiếu gia à?

Đang lúc bà người làm kể chuyện hăng say nước bọt bắn tung tóe, chợt có tiếng quát lớn. Bà ta nghiêng đầu sang, thấy là Hồng Liên tới thì vội đứng thẳng lên, ngậm miệng lại, nhưng vẫn cảm thấy không cam chịu, thế là hạ thấp giọng thì thầm:

– Tiểu thiếu gia bảo tôi kể mà…

– Còn cứng miệng! Tiểu thiếu gia bảo bà kể chuyện xưa, thế mà bà lại kể chuyện ma quỷ à? Cậu ấy mới bao lớn chứ? Nếu hại cậu ấy hoảng sợ mất ngủ cả đêm, tôi không tha cho bà đâu.

Bà Lý cúi gằm xuống không lên tiếng. Hồng Liên bỏ lại bà ta, chân nhỏ xoắn lên, bế cậu bé lên ôm vào lòng.

– Bảo bối của bà, cháu có bị sợ không?

Cậu bé lắc đầu.

– Cháu không sợ. Tam công nói với cháu rồi, trong nước không có ma nước đâu ạ. Âm thanh dưới nước kia được gọi là tiếng còi nước, là động tĩnh lớn do xoáy nước dưới đáy phát ra. Tam công còn nói, vào lúc đêm khuya vắng người, trong khoảng cách xa chừng mười dặm, người chèo thuyền kinh nghiệm phong phú dày dặn trong Thủy hội đều có thể nghe được, giống như là cảnh cáo nhắc nhở họ cẩn thận đi ngang qua.

Cậu bé này biết nói muộn, khi sắp được ba tuổi vẫn không nói lời nào, làm cho bố mẹ cậu nhóc rất lo lắng và sốt ruột, đã buông bỏ hết công việc, nghĩ đến đủ các biện pháp, giày vò đi giày vò lại, luôn lo lắng cậu sẽ bị câm. Về sau cuối cùng cũng mở miệng nói, mẹ cậu bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng bình thường cậu nhóc cũng không thích nói chuyện mấy, thế là mẹ cậu lại u sầu lo lắng, sợ chỉ số thông minh của con mình sẽ không hoạt động. Không ngờ hiện tại cậu lại đột nhiên nói một câu dài và khó như thế, dù chỉ là một cậu nhóc còn chưa dứt sữa mẹ nhưng lại nhớ rất tỉ mỉ, nói rất rõ ràng, tức thì làm mọi người bên cạnh đều ngỡ ngàng.

– Ôi bảo bối cưng của bà. Nghe đi, nghe cho kỹ vào đi. Ai nói cháu của bà không biết nói chuyện chứ! Rõ ràng là nói tốt quá luôn. Chỉ là bình thường chúng ta không để ý tới cháu thôi. Ôi trời ơi, mẹ cháu giờ đi vắng, không được nghe. Còn bố cháu nữa, chờ lát bố cháu về, bà sẽ nói cho bố cháu biết.

Hồng Liên đúng là mừng như điên, ôm lấy đứa cháu bảo bối khen ngợi rối rít.

Tam công mà cậu bé vừa nhắc đến hiện tại chính là Đương gia Thủy hội Vương Nê Thu, bởi vì ông đứng hàng thứ ba, lại là anh em kết nghĩa của Trịnh Long Vương, cho  nên cậu bé từ lúc có trí nhớ thì gọi ông là Tam công. Về phần Hồng Liên, lúc trước bà không ở nơi này, là đầu năm mới tới, chủ yếu là để chăm sóc cậu bé. Bà người làm tuy biết Hồng Liên có quan hệ thân thiết sâu sắc với gia đình cậu chủ, nhưng ỷ vào mình làm việc ở đây nhiều năm, tiểu thiếu gia vừa sinh ra không lâu thì mình đã đến đây làm việc, bị Hồng Liên quát cho, trong lòng rất không vui, hiện giờ cũng mừng như điên, khen ngợi:

– Vẫn là tiểu thiếu gia thông minh! Đây gọi là chân nhân bất lộ tướng đó. Nhìn thì không thích nói chuyện, nhưng thực ra là biết biết tất cả mọi chuyện.

Đứa bé ra sức giãy ra khỏi lòng Hồng Liên, thò đầu nhỏ ra, – Bà Lý ơi, bà kể tiếp đi ạ.

Bà người làm liếc Hồng Liên, ngại ngùng nói:

– Chẳng phải cậu vừa nói đó là tiếng còi nước à?

– Bà kể rất hay, cháu còn muốn nghe.

Bà người làm phấn khởi hẳn lên, bày ra vẻ mặt vô tội không liên quan đến tôi với Hồng Liên, tiếp tục kể chuyện:

– …Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đang lúc mọi người hoảng hốt chân run rẩy đứng không vững, chủ thuyền không chút hoang mang đi đến đầu thuyền. Ông ấy móc ra một tấm biển gỗ, giơ lên cao, hô to về phía đầu kia, Long Vương ở đây, ma nước mau rút đi. Vừa dứt lời, trên tấm biển phát ra luồng ánh sáng vàng rực rỡ, chiếu sáng nửa bên mặt sông, trong chớp mắt, những yêu ma đó, ma chết đuối, u binh quỷ gì đó và bao gồm cả những thủy thủ nghĩ quẩn nhảy sông lại hốn hận vừa rồi còn gây đủ chuyện nơi đáy nước ở phía trước tất cả đều chạy mất! Chủ thuyền thấy mọi thứ yên ắng bình yên, cất tấm biển đi, một lần nữa giăng buồm lên cao, cứ thế, thuận lợi băng qua hẻm núi.

– Cháu biết! Cái này cháu biết! – Cô người hầu kia cũng chen miệng vào.

– Long Vương này không phải Long Vương trong nước, ông ấy là Trịnh Long Vương Thủy hội! Tất cả mọi người đều nói mấy năm trước ông ấy đắc đạo thành tiên, trở thành Long Vương thật, mãi mãi phù hồ thuyền bè trên sông. Tấm biển gỗ kia là lệnh bài của lão nhân gia.

Câu nói sau cùng của bà Lý muốn nói đã bị cô hầu nhỏ cướp mất, bụng mắng thầm, cậu bé trong mắt lại lộ vẻ hoang mang, miệng nhỏ hơi há ra, như là muốn nói gì đó nhưng lại nhịn được.

– Được rồi, được rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!