Chương 15: (Vô Đề)

– Là cậu à?

Bên tai lại vang lên một giọng nói, cứ như là rất thân quen.

Tô Tuyết Chí ngoảnh sang.

Cách đó không xa, một vị công tử bỏ lại người mà mình đang nói chuyện cùng, đặt ly rượu trong tay xuống, đi về bên này, đôi mắt nhìn chằm chằm cô, nét mặt đầy sự kinh ngạc.

Xem ra tối nay một người cũng không thiếu rồi – Vị Vương công tử quen biết từ trước đã giá lâm rồi.

– Sao cậu lại ở đây! – Anh ta đến gần, giọng ngỡ ngàng.

– Ồ, Vương công tử? – Trang Điền Thân vừa bất ngờ vừa mừng rỡ chào hỏi, – Đã lâu không gặp, Vương công tử về lúc nào thế? Trông có tinh thần hơn trước rất nhiều đó.

Vương Đình Chi hai tay đút túi, gật đầu một cái, coi như là đáp lại, đôi mắt tiếp tục nhìn chằm chằm Tô Tuyết Chí.

Trang Điền Thân tức thì phát hiện ra gì đó, liếc con trai nhà họ Tô.

Vương công tử và Tô thiếu gia quen biết nhau à?

Vương Đình Chi không trả lời, thần sắc lạnh tanh.

Trang Điền Thân tuổi lớn, cũng bận bịu giúp mình rất nhiều, Tô Tuyết Chí không muốn khiến tình hình khó xử, mở miệng:

– Không dám nói là quen biết, lúc trước trêи đường tới đây cháu có ngồi cùng thuyền với Vương công tử mấy ngày ạ.

Trang Điền Thân hiểu ra.

– Thì ra là thế, đúng là trùng hợp.

Thấy Vương Đình Chi hãy còn nhìn chằm chằm vào con trai nhà họ Tô, thần sắc chẳng chút tốt lành gì, liền kéo quan hệ Tô Tuyết Chí cùng với Hạ Hán Chử:

– Vương công tử, cậu còn chưa biết à, Tô thiếu gia cùng với Tứ gia là họ hàng, phải gọi là cậu đó.

Vương Đình Chi kéo dài giọng ồ một tiếng:

– Từ xa tới đây, thì ra là bám họ hàng. Chẳng trách…

Tô Tuyết Chí cũng không biết tại sao Vương công tử lại bày thái độ muốn ăn đòn thế không biết, mặc dù anh ta nói đúng sự thật. Nhưng lúc ở trêи thuyền, cô ngoài việc không chịu theo anh ta học hát kịch ra thì hình như cũng chưa từng đắc tội gì với anh ta cả.

Cô rất muốn đáp trả anh ta một câu, may mà bám vào họ hàng, không thì sợ là đã không nhìn thấy ánh mặt trời rồi. Nhưng lại nghĩ, nếu nói ra, bây giờ thì sảng kɧօáϊ đấy, nhưng về sau lại phiền phức to. Cô giả bộ như không nghe thấy, lặng thinh, mắt nhìn dàn nhạc đang tấu nhạc ở đằng trước.

Đàn ông và phụ nữ sôi nổi xuống sàn khiêu vũ.

– Anh Đình Chi!

Một tiếng gọi giòn giã vang lên, em gái của Hạ Hán Chử chạy tới, vui vẻ vô cùng.

– Anh tới lúc nào thế? Em cứ tưởng anh còn đang ở Bắc Kinh chứ. Lần trước em đi cũng không gặp anh, vừa rồi em còn hỏi anh em nữa.

Vương Đình Chi nhìn thấy cô ấy thì mỉm cười, bỏ lại bên này mà ra đón.

– Hôm nay mới tới. Đi, anh mời em khiêu vũ.

– Vâng ạ.

Hai người trông rất thân thiết, vừa nói chuyện, vừa ra sàn nhảy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!