Cùng ngày đoàn người đến Thiên Thành, Trang Điền Thân bạn của ông cậu Diệp Nhữ Xuyên đã phái người tới đón, không cho họ nghỉ ở quán trọ mà nhất định phải đến ở nhà ông tại Thiên Thành, nói bản thân vừa hay ở kinh thành, sẽ lập tức liên hệ với Hạ Yên Kiều, bảo họ chờ tin tức.
Thịnh tình không thể chối từ, Tô Trung cùng với hai vị thiếu gia tạm thời an cứ trong một trạch viện nằm trêи đại lộ phía Tây phồn hoa nhất Thiên Thành. Cứ nghĩ rằng ít nhất phải đợi mấy ngày mới có tin, không ngờ sáng sớm hôm sau Trang Điền Thân đã từ kinh thành lên xe lửa quay về Thiên Thành, buổi chiều đến nơi mang theo tin hồi âm.
Ông không gặp được người ta, nhưng đối phương hồi âm cho ông, nói gần đây không tiện gặp ai cả, tấm lòng của hai nhà Tô Diệp người ta xin nhận, bảo họ không cần phải đi kinh thành làm gì, còn nói chuyện nhập học của con cháu vào trường quân y thì đã đánh tiếng với hiệu trưởng rồi, cứ thế mà qua đó, theo yêu cầu của nhà trường hoàn tất cả thủ tục nhập học là được.
Lúc đến mang theo sự mong chờ háo hức của gia chủ, giờ ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không có, Tô Trung vô cùng thất vọng, cảm thấy có lẽ đối phương không muốn dính dáng quá nhiều đến mình, nên mới tìm cớ thoái thác như này.
Nhưng mà loại quan hệ nhân sinh này chú trọng bên tình bên nguyện, nếu đối phương đã tỏ thái độ vậy rồi, mình lại giả bộ không hiểu cứ bám lấy như thuốc cao bôi trêи da chó thì đúng là không biết xấu hổ.
Cũng may Trang Điền Thân nói tiếp, tuy không gặp mặt nhưng Hạ Hán Chử đã đích thân gọi điện thoại cho mình, nghe ngữ khí của người ta thì khá chân thành, có lẽ không phải là thoái thác, bảo Tô Trung đừng nghĩ nhiều, cứ đưa con trẻ vào nhập học trước đã, những cái khác để tính sau.
Tô Trung nghĩ thấy cũng phải, bấy giờ mới an tâm. Tặng lễ vật mà hai nhà chuẩn bị cho Trang Điền Thân xong, lập tức đưa thiếu gia nhập học. Dĩ nhiên, trong đó cũng không thiếu sự giới thiệu và tiến cử của Trang Điền Thân.
Dù là đã chào hỏi qua vị cậu họ nhà họ Hạ kia, việc nhập học của nữ thiếu gia không có vấn đề, tuy nhiên những việc tiếp theo như khám sức khỏe, chỗ ăn ở có vẻ là vụn vặn nhưng thực tế lại vô cùng quan trọng với nhà mình, sao có thể lại tìm người ta nhờ vả được đây?
Cái này lại phải nhờ Trang Điền Thân rồi.
Vị Trang Điền Thân trước là cựu quan viên thương vụ, nay đã đổi thành Linh Tử và tiếp tục làm việc lại tân phủ, vẫn giữ công việc cũ và làm việc ở bộ công thương. Ông qua lại làm ăn với Diệp Nhữ Xuyên mấy chục năm, giao tình cũng khá sâu sắc. Giờ biết được cố giao mà hai nhà Tô Diệp muốn bám víu để leo lên đúng lúc là vị họ Hạ kia, là nhân vật phái trẻ tuổi có tiếng tăm lừng lẫy vùng kinh thành mà mình từ lâu đã có lòng muốn kết giao, chỉ tiếc là mang thân phận "đồng hương", không đủ để kéo mối quan hệ gần thêm một bước, lại ngại tuổi tác mình quá lớn, vồn vã quá thì lại mất thân phận, bỗng nhiên lại có sẵn cơ hội tốt như thế để thiết lập thì dĩ nhiên dốc hết mình, ngày hôm sau đích thân đưa thiếu gia nhà họ Tô đến gặp hiệu trưởng.
Đi ra ngoài trang phục lịch sự chính là thể diện của một người, Tô Tuyết Chí lần đầu đến Thiên Thành, gặp người ta phải ăn mặc như nào, lúc trước nhà họ Tô cũng đã tốn sức để suy tính rồi.
Ban đầu tính toán ăn mặc giống anh họ Diệp Hiền Tề, chính là kiểu âu phục hiện đại nhất, gia trưởng bàn bạc một hồi lại thấy quá khoa trương, ra ngoài đi học thì nên đơn giản khiêm tốn và lịch sự, cuối cùng quyết định cứ may ăn một bộ âu phục, ứng phó khi cần thiết, còn lại chủ yếu là kiểu đồng phục cổ đứng có tên gọi
"Văn Minh Tây Trang" mà được các nam sinh ở tỉnh thành bên này ưa chuộng mấy năm gần đây, cũng chuẩn bị thêm mấy bộ áo dài cải tiến kiểu cũ.
Hôm nay đến trường nhập học, Tô Tuyết Chí mặc văn minh tây trang. Tô Trung còn căng thẳng hơn nữ thiếu gia sắp đi nhập học rất nhiều. Đêm qua cả đêm không ngủ ngon, sáng sớm đã thức dậy, đốt than, đích thân là quần áo cho nữ thiếu gia cẩn thận, phẳng như li không có một nếp nhăn nào, giày da cũng được lau đi lau lại đến sáng bóng có thể soi gương được.
Tô Tuyết Chí buộc ngực, thay quần áo, trước khi đi ra thì soi gương lại lần nữa.
Bộ quần áo được may rất vừa vặn với dáng người của cô, tuy cô không quá cao, hơi gầy so với tiêu chuẩn nam thanh niên, nhưng ăn mặc lại đẹp và nổi bật, ngũ quan xuất sắc, giống bà mẹ Diệp Vân Cẩm, mày lá liễu, mắt phượng, mũi thẳng cao, nhìn trong gương, rõ ràng là một thiếu niên anh tuấn tràn đầy sức sống.
Tô Tuyết Chí sửa lại cổ áo đứng được cố ý làm cao hơn để che yết hầu, mở cửa đi ra ngoài.
Trường quân y nằm ở vùng ngoại ô phía bắc của Thiên Thành, được thành lập mới do sự sáp nhập từ mấy trường y có tính chất quân sự ban đầu thuộc các khu vực quản lý khác nhau, mới thành lập chưa được hai năm, diện tích khá rộng lớn, có khu dạy học, hội trường, khu giáo ɖu͙ƈ hành chính, khu thư viện, phòng thí nghiệm giải phẫu, khu nhà ăn, khu ký túc xá…đều đủ cả, còn bao gồm cả một bệnh viện trực thuộc nữa.
Tuần trước, nhà trường đã bắt đầu tất cả các chương trình chuẩn bị cho năm học mới, hầu hết giáo viên và học viên đều đã đi quay trở lại trường học.
Bởi trường học không cho phép người ngoài vào, Tô Trung và anh họ đành phải chờ bên ngoài. Cô đi theo Trang Điền Thân cầm theo giấy thông hành đi vào trường.
Vị Hiệu trưởng họ Hòa, tên Trị Thầm, lúc trẻ từng du học ở Đông Dương, sau đó tiếp tục đi học ở Tây Dương, tiến sĩ y học, từng là y quan tiền Thanh, giờ đảm nhiệm chức Hiệu trưởng, đeo kính, thái độ nghiêm túc và khá lãnh đạm, hàn huyên cùng Trang Điền Thân, chỉ hỏi về học viên mới hai câu rồi gọi trợ lý đưa học viên mới đến gặp trưởng khoa để làm bài kiểm tra các môn văn hóa để khảo sát trình độ nhập học.
Tô Tuyết Chí biết vị Hiệu trưởng này không có thiện cảm với mình.
Điều này rất bình thường. Học giả học thuật khác với học giả kinh doanh. Vị Hiệu trưởng này có lẽ là học giả học thuật nghiêm túc, làm sao có thể ưa nổi một học trò bỗng dưng từ trêи trời rơi xuống như mình đây?
Dựa theo tin tức mà cô có được từ chỗ Trang Điền Thân, hệ thống giáo ɖu͙ƈ của trường quân y này có ba cấp, gồm khoa phổ thông, khoa chính quy và khoa nghiên cứu.
Khoa phổ thông là ba năm, cộng thêm sáu tháng huấn luyện quân sự nửa năm, sau khi hoàn thành thì được vào khoa chính quy, sau một năm, đạt thành tích cùng với huấn luyện quân sự, thí sinh xuất sắc có thể tiếp tục vào khoa nghiên cứu để đào tạo chuyên sâu.
Sinh viên tốt nghiệp mới ra trường, mặc dù chỉ có một số ít có thể được vào cơ quan cấp cao của chính phủ hoặc là các cơ sở quân đội cao cấp, ví dụ như đảm nhiệm chức vụ ở Lục quân bộ, hầu hết họ đều được trực tiếp trao các chức vụ chính thức và đi làm nhiều nơi khác nhau.
Bởi vậy, yêu cầu đầu vào của trường đối với học viên mới nhập học vào khoa phổ thông cũng khá cao, ngoài yêu cầu về độ tuổi từ 18 đến 25, thân hình cường tráng, thông thạo Hán ngữ và am hiểu chút tiếng Anh ra, thì những học viên cuối cấp chuyển trường giữa chừng thì yêu cầu về thành tích cũng có quy định bằng văn bản rõ ràng.
Mà cô thì thành tích học tập ở trường y tại tỉnh lỵ khá thảm, về cơ bản là hạng C, môn giải phẫu học và môn tiếng Latin có liên quan mật thiết đến dược học còn thi trượt, trước đó phải nhờ vào quan hệ của cậu thì mới kéo được điểm vào học bạ, xem như hơi đẹp mẽ một chút.
Nhưng phiếu điểm như vậy, nói thật vẫn khôngthể đạt yêu cầu. Hiện tại, một học viên như thế lại xin nhảy qua khoa phổ thông lên thẳng khoa chính quy, mà Hiệu trưởng vì nể mặt, hoặc là áp lực từ bên trêи lại không thể không cắn răng mà tiếp nhận.
Đổi lại là mình, cũng đừng nghĩ có thái độ tốt đối với học viên dựa vào quan hệ để mạ vàng cho tương lai như này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!