Sau đó một tuần, Hạ Ninh cũng không thấy Cố Hủ thêm lần nào nữa liền thở dài nhẹ nhõm.
Cố gia có quyền có thế không thể nào đắc tội, tốt nhất chính là hai bên không liên quan tới nhau, nếu thật sự có xung đột Cố Kỳ cũng không nói giúp được gì, với lại hắn và Cố Kỳ cũng chưa có giao tình sâu đậm tới mức phải giúp đỡ.
Hạ Ninh tâm tình hạ xuống liền phát hiện Hà Cẩm không ở trong ký túc xá, lúc này đã qua thời gian khóa học.
"Ê, Hà Cẩm tại sao còn chưa về?"
Hạ Ninh kinh ngạc hỏi.
"Hắn đã lâu lắm rồi không có về ký túc xá sao?"
"Xảy ra chuyện gì hả ?"Diêm Kính do dự một chút rồi nói
"Nghe nói hắn ở bên ngoài làm thêm do tình cảnh nhà hắn cũng không được tốt lắm."
Hạ Ninh cũng không có hỏi thêm, Cố Kỳ liền nói chen vào
"Cuối tuần này chúng ta cùng đi lên núi xem hồng diệp đi, hồng diệp vào mùa thu là xinh đẹp nhất."
"Được á, mọi người đều rảnh đúng không?" Chu Văn Hoa thích nhất là được đi chơi, lập tức tán thành.
Vương Gia Bằng cùng Diêm Kính tính tình ổn trọng hơn một chút nhưng cũng là đứa trẻ lớn đầu 18 tuổi ham chơi.
Vì thế mọi người ăn nhịp với nhau quyết định cuối tuần đi chơi, sau đó thảo luận nên mang theo cái gì.
"Xe thì để ta lo cho, ta lái xe, bốn người ngồi nữa là vừa đủ."Cố Kỳ vỗ ngực nói.
"Cái kia… Không gọi Hà Cẩm đi cùng hả?"
Vương gia bằng do dự hỏi.
"Hỏi hắn thử xem, nếu hắn không rảnh thì thôi vậy." Hà Cẩm cả ngày thoát ẩn thoát hiện, có đôi khi còn trốn học.
"Ngày đó ta bao các ngươi ăn, cho các ngươi ăn no nhưng không quản ăn ngon."
"Thật không, ta nghe đều muốn chảy nước miếng, ngày hôm qua về ta với Vương Gia Bằng còn thảo luận khi nào rảnh lại đi nhà người ăn cơm ké kìa! Tay ngày nấu nướng của ngươi thật là tuyệt."
Chu văn Hoa còn khoa trương hút hút nước miếng chọc mọi người cười đến đau bụng.(Đây là bộ truyện đầu tiên mình dịch nên có gì sai sót mong đọc giả góp ý.
Cùng đọc truyện ở để ủng hộ người dịch chân chính, mỗi lượt view của đọc giả là động lực lớn để editor ra chương mới, cảm ơn tất cả đọc giả đang theo dõi bộ truyện này.)
"Muốn đền liền đến còn đợi ta mời các ngươi sao, nghĩ thật đẹp."
Hạ Ninh cũng rất vui vẻ, không phải tay nghề của hắn tốt mà là do không gian, đồ ăn mua về để trong không gian qua một đêm liền ăn rất ngon, Hạ Ninh cũng trồng rất nhiều đồ ăn ở trong không gian cho chính mình ăn.
Mấy người cười cười đùa đùa một phen mới đi ngủ, qua hôm sau hỏi Hạ Cẩm thì quả nhiên hắn muốn vừa học vừa làm nên không muốn đi.
Chu Văn Hoa trở lại ký túc xá tức giận đến nổi đem sách ném lên bàn, kéo ghế ra ngồi xuống bắt chéo chân.
"Được rồi, có cái gì đâu mà nóng giận."
Hạ Ninh theo sát phía sau vào ký túc xá, Vương Gia Bằng liền an ủi hắn.
"Người gì đâu á, rảnh thì đi không rảnh thì thôi, âm dương quái khí, còn nói cái gì mà"ta cùng các ngươi không giống nhau, không có thời gian cũng không có tiền để đi ăn nhậu chơi bời.
Chu Văn Hoa học giọng điệu của Hà Cẩm
"Thiệt tức chết ta rồi, cả ngày thần thần bí bí cũng không biết làm cái chuyện xấu xa gì!" Không khí trong ký túc xá liền một trận quỷ dị.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!