Chương 6: (Vô Đề)

Lục Hàm Chi buông màn kiệu xuống, thầm nhủ cậu phải hành động nhanh hơn, mau kiếm đủ điểm giao dịch để chế đồ phòng ngự công kích tinh thần trước rồi tính tiếp.

Xe ngựa lắc lư ra khỏi kinh thành, nhìn Lục phủ ngày càng xa mà Lục Hàm Chi thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng thoát được cái ổ thị phi đó, sống cuộc đời tự do rồi.

Sắp giữa trưa, người và xe Lục Hàm Chi đã đến thôn trang ngoại ô nhà họ Lục.

Khó trách ánh mắt người nhà họ Lục lúc tiễn cậu, lại tràn ngập vẻ cảm thông. Thôn trang này tuy rộng lớn nhưng đổ nát hoang tàn. Ngày hè nóng bức, cỏ mọc um tùm trên thửa ruộng, có mấy tá điền(*) quần áo rách rưới thờ ơ ngẩng lên dòm cậu một cái rồi lại cúi đầu bận rộn.

(*)Tá điền: Nông dân không có đất riêng, phải canh tác trên những ruộng đất thuộc sở hữu của người khác (của địa chủ hoặc điền chủ) và nộp tô thuế cho họ

Đáng lẽ trước khi Tam thiếu gia của nhà chính đến quản lý thôn trang, phải có người nhận được tin tức, nhưng từ lúc vào cửa tới giờ vẫn chưa thấy ai ra đón tiếp.

Lục Hàm Chi giao A Thiền trong ngực cho bà vú, nói với gã sai vặt bên cạnh: "Ngươi đi truyền lời, bảo Tam thiếu gia nhà họ Lục đã đến, hỏi xem họ đã thu xếp xong những cái cần có chưa."

Lúc trước Lục phu nhân có kể với cậu vài chuyện trong thôn trang, bảo nơi này là do đường huynh(*) vừa ra khỏi năm đời(**) của nhà họ Lục quản lý. Nhưng không biết sao tới giờ, vẫn không thấy mặt mũi vị đường huynh kia đâu.

(*)Đường huynh: anh họ đằng nội.

(**)Gốc là Ngũ Phục: Theo bảng phả hệ của người xưa, Ngũ Phục ý chỉ năm đời (người Việt gọi là Ngũ đại mai thần chủ), tính năm đời từ bản thân trở đi, người cao nhất trên mình là cao tổ (kỵ), thấp nhất dưới mình là huyền tôn (chút). Nếu vượt qua năm đời thì về cơ bản đã không còn quan hệ máu mủ trực tiếp, chỉ còn là người cùng tộc, cùng họ mà thôi

Đường huynh không ra mặt thì thôi, đến cả tá điền hay người hầu cũng chẳng thấy bóng dáng. Chẳng lẽ đây là cách đón tiếp thiếu gia nhà chính của bọn họ ư?

Lục Hàm Chi quay sang hỏi Loan Phượng: "Bọn họ không chào đón ta tới đây à?" 

Ngẫm lại cũng buồn cười, mấy kẻ ngốc này, gia tài của tôi, tôi có tới hay không còn cần mấy người chào đón chắc? Lục Hàm Chi thấy hơi cáu rồi.

Loan Phượng vẫn luôn theo hầu Lục Hàm Chi, hiếm khi ra ngoài nên cũng không hiểu mấy thứ vòng vèo phức tạp trong chuyện này.

Ngược lại, Cầm Sắt bước lên nói: "Thiếu gia, bọn họ đang coi người như trái hồng mềm mà bóp đó, ra oai phủ đầu các kiểu."

Lục Hàm Chi cau mày: "Ý là sao?" 

Cầm Sắt lớn hơn Loan Phượng mấy tuổi, nói chuyện hay làm việc gì cũng chín chắn hơn. Mà nàng đi theo hầu Lục phu nhân, chuyện trong phủ ngoài phủ đều do nàng thu xếp, tất nhiên sẽ trải đời hơn.  

Những năm theo hầu Lục phu nhân, nàng đã gặp quá nhiều kẻ tiểu nhân bỏ đá xuống giếng, gió chiều nào che chiều nấy.

Cầm Sắt nói: "Thiếu gia đến từ nhà chính, đương nhiên người đầu tiên bị ảnh hưởng là quản lý hiện tại của thôn trang. Có kẻ không muốn cho thiếu gia tới đây!"

Lục Hàm Chi thông minh, mới nghe hai câu đã hiểu. Lục Hàm Chi lập tức gọi gã sai vặt đang tính đi tìm người: "Tại Ngự, ngươi trở lại đây!"

Gã sai vặt tên Tại Ngự là do Lục phu nhân đưa đến bên Lục Hàm chi, cũng khá lanh lợi. Vừa nghe Tam thiếu gia gọi thì hắn quay về ngay, chắp tay nói: "Thiếu gia còn cần sai bảo gì ạ?" 

Lục Hàm Chi cất giọng điềm tĩnh: "Không có gì cần sai, lấy cho thiếu gia ta đây cái ghế, ta muốn ngồi đây đợi."

Tại Ngự đáp vâng, sau đó cùng một gã sai vặt khác tên Hòa Minh khiêng cái ghế tới, hầu hạ Lục Hàm Chi ngồi xuống.

Loan Phượng cầm dù che nắng cho Luc Hàm Chi, Cầm Sắt bên cạnh quạt cho cậu.

Bà vú đang bế A Thiền thấy trời nắng nóng, sợ tiểu thiếu gia bị cảm nắng nên chạy đến dưới tàng cây râm mát.

Loan Phượng khó hiểu: "Thiếu gia cứ chờ dưới tàng cây, không thấy nóng ạ? Lỡ bị cảm nắng thì sao đây?" 

Cầm Sắt ngẩng đầu nhìn Loan Phượng, cười khẽ: "Sợ là có người không dám để thiếu gia cảm nắng đâu."

Quả nhiên, Lục Hàm Chi mới ngồi trong sân vắng chưa lâu đã thấy một đám người vội vã chạy tới.

Cái sân vốn vắng vẻ thoáng chốc trở nên náo nhiệt, người đàn ông đi đầu vẻ mặt sốt ruột, vừa thấy Lục Hàm Chi đã ra vẻ chân thành, mắng người hầu như tát nước: "Bọn bây đui hết rồi hả, không thấy thiếu gia nhà chính tới sao? Dám để thiếu gia nhà chính ngồi chờ dưới trời nắng to như vậy! Dặn bọn bây từ sớm rồi không nhớ hả? Hôm nay thiếu gia nhà chính tới, phải dọn dẹp gian giữa!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!