Chương 50: (Vô Đề)

Vì vậy, sau đó bọn cậu không theo kế hoạch ban đầu đi đốt kho thảo dược nữa.

Mà nghĩ cách để lẻn vào kho thảo dược thăm dò.

Vũ Văn Mân phát hiện số thảo dược này, đủ để cung cấp cho một cuộc chiến quy mô lớn.

Lục Hàm Chi phát hiện trong đống thảo dược, ngoài một số vị thuốc thường thấy thì còn có rất nhiều cỏ độc dùng cho thuật vu cổ.

Những loại cỏ độc ấy thuộc loại dược liệu được quản lý để phòng ngừa có người lợi dụng chúng làm chuyện xấu.

Nhưng tác dụng gây ảo giác của cỏ độc cũng là thuốc giảm đau tự nhiên rất tốt, nên chỉ được phép bán ở vài hiệu thuốc nhất định.

Mà nhà họ Lục chính là chủ tiệm thuốc được kinh thành chỉ định cho bán những loại cỏ độc đó.

Nhìn số lượng cỏ độc, chắc Tô Uyển Ngưng đã dọn sạch kho dược liệu của nhà họ Lục rồi nhỉ?

Nàng ta cũng ghê gớm thật, nhiều dược liệu chuyển ra từ trong kho nhà họ Lục như vậy mà chẳng có chút động tĩnh gì.

Không báo mất mà cũng chẳng thấy ai báo bất thường, cứ thế từng chút một bị chuyển ra ngoài, đúng là bản lĩnh cao xa.

Lục Hàm Chi càng giác mình sắp lật được lá bài tẩy của nữ chính rồi.

Át chủ bài duy nhất của cậu bây giờ chính là: Cậu trong tối mà nữ chính ngoài sáng.

Chỉ cậu biết nàng ta có bàn tay vàng, còn nàng ta không biết rằng cậu cũng có.

Trên đường trở về, Lục Hàm Chi đã phân tích qua một lần.

Chắc chắn Tô Uyển Ngưng không phải là người xuyên sách như cậu, mà nếu phải thì chắc cả hai cũng không sống cùng một thời đại.

Tác phong làm việc của nàng ta lại vô cùng cay độc tàn nhẫn, cho thấy rằng nàng ta đã từng trải đời.

Không, có lẽ không chỉ là trải đời mà còn từng gặp rất nhiều mặt tối của xã hội.

Thế nên chắc nữ chính là người sống lại.

Hơn nữa còn là người ít nhất đã hơn 30 tuổi sống lại.

Nhưng cậu nghĩ nát óc mà không hiểu, một cô tiểu thư từ gia tộc thần y đã phải trải qua điều gì mới tàn nhẫn được như vậy? Lục Hàm Chi suy nghĩ suốt cả đường, cuối cùng không nghĩ ra mới từ bỏ.

Buổi tối cậu về thẳng tới thôn trang, sau khi Vũ Văn Mân đưa cậu về mới cưỡi ngựa về phủ An Thân vương.

Lục Hàm Chi chạy cả ngày, mệt đến nỗi ngủ thiếp đi, không đến phủ Sở vương đón A Thiền nữa.

Lục Húc Chi lần đầu tiên chăm trẻ nhỏ, dường như hắn đã đánh giá thấp nỗi buồn xa cha của bé con.

Ban đầu A Thiền chơi rất vui vẻ với vợ chồng nhị bá nhà mình, tới nửa đêm lại gào khóc khi không thấy cha bé đâu.

Ngày thường A Thiền rất ngoan ngoãn, nhưng khi khóc lên thì cứ như muốn đòi mạng.

Vũ Văn Giác không tài nào dỗ nổi bé.

Đôi chồng chồng chẳng còn cách nào khác, đành phải nửa đêm ngồi xe ngựa đưa A Thiền trở về.

Nửa đêm Lục Hàm Chi đang ngủ mê man, chợt bị Loan Phượng gọi dậy nói tiểu thiếu gia đã trở lại, lúc này cậu mới nhớ ra mình đã gửi con cho nhị ca và nhị tẩu chăm.

Người cha "chưa đạt tiêu chuẩn" lập tức mặc áo khoác đi đón A Thiền, kết quả vừa vào phòng khách đã nhìn thấy đôi mắt to khóc đến nỗi sưng lên của A Thiền.

Bé vừa nhìn thấy cha thì ngọ nguậy chui vào trong vòng tay cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!