Chương 44: (Vô Đề)

Lão gia?

Là Lục Tư Nguy?

Sao Lục Tư Nguy lại đột ngột tới tìm mình?

Ông bố plastic này đó giờ toàn làm mặt lạnh với cậu, lần nào thấy cậu về cũng nhăn nhó, thế mà giờ lại chủ động tới thăm, không biết là có ý đồ gì.

Lục Hàm Chi nhanh chóng dọn hết đống đồ ăn vặt đủ sắc màu kia vào trong túi không gian, tiện tay ôm A Thiền nói: "Ta tới ngay đây."

Dù sao đó cũng là cha ruột của nguyên chủ, kể cả mỗi người mỗi ngả sau cái chết của nguyên chủ trong cốt truyện gốc thì vẫn là máu mủ ruột rà.

Lục Hàm Chi sửa soạn lại quần áo, đổi sang một bộ nghiêm túc hơn.

Cậu nghĩ nghĩ, vẫn quyết định bế A Thiền cùng ra ngoài.

A Thiền là ràng buộc mà cậu không thể chối bỏ, cho dù Lục Tư Nguy không thích đứa bé này, ông ta cũng phải nhìn thẳng vào sự thật đó.

Lúc Lục Hàm Chi ra ngoài, cậu thấy Lục Tư Nguy đang ngắm bài trí trong đại sảnh.

Sắc mặt của ông ta không tốt lắm, thấy Lục Hàm Chi đi ra, ông ta bèn xoay người lại.

Ánh mắt đầu tiên, Lục Hàm Chi đã thấy phối kiếm đang giắt bên hông Lục Tư Nguy.

Không phải nói chứ, đúng là đẹp thật.

Tuy Lục Tư Nguy đã vào độ tuổi trung niên nhưng vẫn rất dễ nhìn, nếu ông ta xấu thì đã chẳng sinh ra nổi ba đứa con tuấn tú đến thế.

Lục Hàm Chi tiến lên gọi Lục Tư Nguy một tiếng: "Cha."

Lục Tư Nguy gật đầu, ánh mắt nhìn Lục Hàm Chi lại có vẻ đau lòng, ông ta lắc đầu: "Con đó… đúng là số khổ.

Thu dọn đồ đạc rồi về Lục phủ ở đi."

Nghe xong lời Lục Tư Nguy nói, ánh mắt Lục Hàm Chi thoáng kinh ngạc.

Cậu hắng giọng: "Cái này… chắc là không cần đâu ạ?" Vì sao đột nhiên khách sáo với cậu như vậy?

Ông bố plastic kia lại đè bả vai cậu: "Hàm nhi… Cha…"

Lời còn chưa nói xong, đôi mắt ông ta đã dâng lên ánh nước, bàn tay đang đè lại bả vai Lục Hàm Chi cũng run rẩy.

Lục Hàm Chi hơi ngoài ý muốn, hóa ra ông bố plastic này đang hối hận à? Nhìn sự chân thành trong đôi mắt ông ta không giống giả vờ.

Lục Hàm Chi chờ Lục Tư Nguy điều chỉnh lại cảm xúc, nghe thấy ông ta nói: "Cha điên rồi mới để con đi ra tận đây sống.

Mấy ngày nay cha cứ lúc tỉnh lúc mơ.

Lúc tỉnh, cha cứ có cảm giác vừa không phải bản thân mình mà cũng vừa đúng là bản thân mình.

Hàm nhi, từ nhỏ cha đã hiểu con nhất, kể cả mẹ con nói là cha chiều hư con.

Nhưng cha không hiểu sao mình… ngày càng xa cách với con, cuối cùng tới bước đường này chứ?"

Lục Hàm Chi nghe lời bộc bạch của Lục Tư Nguy xong, coi như cậu đã hiểu.

Có lẽ lá bùa kia của mình đã có tác dụng.

Thật ra cốt truyện gốc cũng không nói rõ về tình cảm giữa hai cha con này, chỉ nói ban đầu Lục Tư Nguy rất nuông chiều Lục Hàm Chi, cảm thấy đứa con út này đã đáp ứng được tất cả mọi thứ mà ông ta mong chờ ở một đứa con.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!