Thật ra trong cốt truyện gốc còn loạn hơn cả hiện thực, bởi vì lúc đó là ba phương cùng loạn.
Phía bắc có phiên bang gây rối, phía đông có giặc Oa xâm phạm, phía nam có Lăng An Vương tạo phản.
Thật ra hai kẻ đằng trước cũng chẳng gây sợ hãi mấy, nhìn thực lực của Đại Chiêu thì hai chuyện này có thể giải quyết dễ dàng.
Vụ gây ra tổn thất thảm trọng nhất là bên thứ ba.
Có Vũ Uy Đại tướng quân Nhung Địch trợ giúp, Vũ Văn Mân có thể nói là như hổ thêm cánh, hắn đã nhanh chóng đánh hạ ba tỉnh phía nam để làm căn cứ địa.
Để đối phó với đứa con trai tạo phản này, Hoàng Đế đã đích thân ngự giá xuống hạ lưu sông Trường Giang.
Lúc đi còn dẫn theo cả Hoàng Hậu và Nhung quý phi.
Kết cục quá thảm thiết, Vũ Văn Mân cũng hối hận không thôi.
Hắn cảm thấy là do mình quá sơ suất về an toàn của mẫu phi, đáng lẽ không nên tạo phản tùy tiện như vậy.
Hiện giờ Lục Hàm Chi cảm thấy có vẻ Tam hoàng tử Vũ Văn Cảnh nghĩ xa, còn nhớ phải dẫn cả mẫu phi đi.
Một vài chi tiết trong cốt truyện gốc cứ là lạ.
Cùng một lúc nói Vũ Văn Mân làm việc chu toàn, có tài năng của vị đại tướng.
Đồng thời lại nói hắn chưa nghĩ xa, đặt mẫu phi vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Nhưng dù thế nào thì cục diện bây giờ vẫn đang có lợi với Vũ Văn Mân.
Tài nguyên của hắn không ít, sự xui xẻo như trong cốt truyện gốc cũng chưa xảy ra.
Lục Hàm Chi cảm thấy khá may mắn, người vừa đáng giận vừa đáng thương trong cốt truyện gốc không cần phải bị giày vò bởi sinh ly tử biệt nữa.
Ngồi ngẩn ra một lúc, Lục Hàm Chi lại hỏi Tại Ngự: "Chuyện của Đỗ di nương đã đến tai quý phủ chưa?"
Tại Ngự đáp: "Đã truyền về rồi ạ, phu nhân nghe xong cũng không có phản ứng gì, còn phái người đưa một ít bạc về cho nhà di nương."
Lục Hàm Chi lại hỏi: "Cha ta phản ứng ra sao?".
Ngôn Tình Tổng Tài
Tại Ngự đáp: "Lão gia ngồi trong thư phòng cả ngày, sai người chôn quần áo và di vật ở mộ của Đỗ di nương, chỉ nói là bị bệnh cấp tính."
Kể ra thì đây đúng là cách xử lý tốt nhất.
Dù sao một tiểu thiếp mà bị sơn tặc cướp đi làm áp trại phu nhân, chuyện này truyền ra đúng là quá khó nghe.
Trong khoảng thời gian này, Đỗ di nương vẫn bị nhốt ở trong phòng củi hậu viện, từ sau chuyện lần đó, dường như đầu óc của ả không còn bình thường nữa.
Lục Hàm Chi đoán chắc là người bị công kích tinh thần nhiều sẽ có di chứng thần kinh suy nhược.
Cũng may Lục phu nhân không bị Tô Uyển Ngưng làm gì, có lẽ là do chính bản tính thiện lương của bà và sự thiên vị trong vô thức của bà với nàng ta.
Lục Hàm Chi không ngây thơ đến độ tin Tô Uyển Ngưng sẽ cứ thế thu tay về.
Trong tay nàng ta còn con bài tẩy, trước khi có thể dùng đến nó thì nàng ta sẽ trăm phần trăm không dừng tay.
Hơn nữa nhìn tình hình trước mắt thì hình tượng thánh mẫu của nàng ta vẫn chưa sụp đổ, còn có xu thế tăng thêm.
Lục Hàm Chi thở dài, cậu còn có thể làm gì đây? Thôi thì đến đâu hay đến đó vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!