Sảnh trước, Vũ Văn Mân đang ngồi uống trà với Lục Tư Nguy, Tô Uyển Ngưng cho người thông báo một tiếng rồi bước vào phòng khách.
Do cả nhà chị gái đã táng thân biển lửa, chỉ còn sót lại một cô con gái nên Lục Tư Nguy cũng phá lệ quan tâm đứa cháu này.
Lúc nàng ta đến xin nương nhờ, ban đầu Lục Tư Nguy không muốn nhận, bởi vì ông ta còn một em gái, mà quan hệ giữa hai chị em còn thân thiết hơn so với ông ta.
Nhưng chẳng hiểu sao, lúc nhìn thấy đứa cháu gái này, ông ta lại thấy thương hại.
Hơn nữa cụ bà Lục cũng thấy thương cho hoàn cảnh của cháu gái nên mới giữ lại.
Coi như là thêm một đôi đũa và một chén cơm, nhà họ Lục giàu có, có gì đâu mà không nuôi thêm được một cô tiểu thư.
Hiện giờ thấy cháu gái trổ mã duyên dáng yêu kiều, âu cũng là chuyện đáng mừng.
Lục Tư Nguy hỏi: "Uyển nhi có chuyện gì không? Quan trọng lắm hả?"
Có khách là đàn ông tới chơi, nói thật, Tô Uyển Ngưng không nên lộ mặt.
Đầu tiên Tô Uyển Ngưng lễ phép hành lễ với An Vương, sau đó lại cúi người với Lục Tư Nguy: "Cậu, Uyển nhi vừa mới trở về từ khu ổ chuột ở phía bắc."
Lục Tư Nguy gật đầu: "Không nên khiến mình quá mệt mỏi.
Chuyện phát thuốc cứ vừa đủ sức là được, một thiên kim tiểu thư như cháu thì không tiện lộ mặt thường xuyên đâu."
Tô Uyển Ngưng thở dài: "Cậu có điều không biết, dân cư ở khu ổ chuột đói khổ bần cùng.
Sắp vào thu, không ít người mắc kiết lỵ phong hàn, nếu không ai chữa bệnh thì chỉ sợ khó qua khỏi mùa đông này."
Tất nhiên Lục Tư Nguy biết tới sự thiện lương của Tô Uyển Ngưng.
Cũng biết nàng ta không thể nhìn dân nghèo phải chịu khổ, còn có danh vọng nhất định ở dân gian.
Đối với đứa cháu ngoại này, từ trước tới nay ông ta đều khá tán thưởng.
Vì thế Lục Tư Nguy chỉ gật đầu với nàng ta: "Nếu cháu có nhu cầu gì thì cứ nói với tiệm thuốc một tiếng, cần dược liệu gì thì cứ nói với chưởng quầy là được."
Tô Uyển Ngưng cảm động gật đầu, nói: "Cảm ơn cậu, nhưng mà… cậu, hôm nay cháu đi tiệm thuốc lấy thuốc, chưởng quầy lại nói với cháu là cần phải có lệnh bài thì mới được cầm dược liệu đi.
Lệnh bài của tiệm thuốc lại nằm ở trong tay Đại ca, Uyển nhi không thể lấy được dược liệu, chỉ có thể trơ mắt nhìn dân chúng chịu khổ.
Xin cậu nể tình bọn họ khó khăn không có điều kiện, cho Uyển nhi mượn lệnh bài mấy ngày! Đợi dịch kiết lỵ ở khu ổ chuột được khống chế, Uyển nhi sẽ trả lại cho Thần Chi biểu ca."
Lục Tư Nguy cười nói: "Ta còn cho là chuyện gì, chẳng qua là lệnh bài sử dụng thảo dược, cháu tự đi tới chỗ Thần nhi mượn là được.
Chuyện nhỏ mà thôi, không cần báo với ta."
Tô Uyển Ngưng lại cười, nói: "Uyển nhi chỉ biết là cậu thiện lương, mong cậu giúp Uyển nhi viết văn khế ủy quyền sử dụng lệnh bài, ký tên đồng ý, như vậy thì Uyển nhi mới có thể tùy cơ ứng biến."
Lục Tư Nguy nhíu mày, hỏi: "Không cần phải vậy đâu?" Lệnh bài thì có thể cho mượn mấy ngày, nhưng một khi viết văn khế ra ngoài, điều đó tương đương với việc đưa quyền sử dụng thỏa dược cho Tô Uyển Ngưng.
Mặt hàng thảo dược của nhà họ Lục rất phát đạt, kiểu dược liệu nào cũng có, một vài loại có độc tính, nhưng nếu biết cách dùng thì vẫn trị được bệnh.
Ông ta hiểu rõ thứ như dược liệu một khi dùng sai cách sẽ thành thuốc độc trí mạng, cho nên đó giờ vẫn luôn quản lý chặt chẽ.
Ông ta vừa định nói cái gì, lại trong khoảnh khắc ngẩng đầu, lời nói lại thay đổi: "À… nếu Uyển nhi cần…"
Lại thấy Vũ Văn Mân ngồi bên cạnh bỗng mở miệng: "Nhạc phụ đại nhân, nếu ngài còn có chuyện quan trọng cần làm thì ta đây không quấy rầy nữa.
Hôm nay con rể tới cũng không phải chuyện gì lớn, chẳng qua nghe Hàm nhi nói ngài thích văn kiếm, mà cái chuôi kiếm ngài hay mang theo đã cũ nên mới xin ta một thanh văn kiếm của Thôi Thập trong Kiếm Các tặng cho ngài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!