Lục Hàm Chi rất ngạc nhiên, hóa ra Vũ Văn Mân đã sớm chuẩn bị giấy thông hành cho mình rồi ư?
Cậu cười với người canh cửa: "Làm phiền rồi, dẫn ta vào với!"
Người hầu đưa Lục Hàm Chi vào phủ, cậu bắt đầu kinh hãi với sự xa hoa lãng phí cũng như hủ bại của triều đình hiện nay.
Ngoại ô phía Nam cũng là nơi ở ngay dưới chân thiên tử, thế mà dân chúng lại sống khổ sở nhọc nhằn.
Thế mà nhìn lại phủ An Vương, hành lang gấp khúc, đình đài lầu các, cầu nhỏ bắc qua suối nhỏ róc rách chảy, thoạt nhìn vừa lịch sự tao nhã lại sang trọng, có thể nói là vô cùng hoa mỹ.
Xem ra để trấn an đứa con trai bạo lực này, Hoàng Đế cũng phải tốn không ít công sức.
Không lâu sau, Lục Hàm Chi đã được người hầu dẫn tới sân luyện võ ở hậu viện, An Vương điện hạ đang luyện tập ở đó.
Trầm Kha trong tay hắn không giống như là một trọng kiếm bằng sắt đen nặng mấy trăm cân, mà chỉ giống như một cây quạt được hắn tùy ý cầm chơi đủ kiểu.
Nếu không phải lúc nó rơi xuống đất phát ra một tiếng vang trầm đục, Lục Hàm Chi suýt đã tin thanh kiếm này chỉ nhẹ như cây quạt thôi.
Cậu lùi về sau hai bước theo bản năng, Vũ Văn Mân đã ra khỏi sân luyện võ, đi tới trước mặt cậu.
Hắn lấy ra một chiếc khăn vuông lau mồ hôi ở thái dương, hỏi: "Tìm ta có việc gì?"
Lục Hàm Chi nhìn thoáng qua Trầm Kha trong tay hắn, thấy trang sức bằng ngọc ở trên đó vẫn còn nguyên vẹn, có lẽ gần đây hắn không đi "tìm đường chết" ở đâu cả.
Lục Hàm Chi đáp: "Là có việc cần nhờ ngài."
Vũ Văn Mân nhìn cậu một cái, không hiểu sao trong ánh mắt lại có nét ghét bỏ.
Sau đó hắn dời mắt ngay sang A Thiền, vươn tay ra định lấy con ngựa gỗ trong tay bé.
A Thiền cảnh giác nhìn hắn, Vũ Văn Mân lại rụt tay về, sửa thành ôm lấy A Thiền.
A Thiền lộ vẻ mặt kháng cự, không thích người khác coi bé thành một khay thức ăn mà nâng như vậy.
Chẳng qua con người vốn có tính hay sùng bái kẻ mạnh, có vẻ A Thiền thấy khá hứng thú với trọng kiếm của Vũ Văn Mân, vì thế bé thỏa hiệp với tư thế bế của hắn, hơn nữa còn buông ngựa gỗ nhỏ ra, ngược lại ôm lấy chuôi trọng kiếm, há miệng bắt đầu gặm gặm.
Lục Hàm Chi: "…"
Cậu lộ ra vẻ mặt cạn lời nhìn gương mặt nhỏ của bé: "Sao cái gì con cũng cho vào miệng được vậy? Cẩn thận làm hỏng lợi đấy!" Nói xong bèn nhét con ngựa gỗ vào lồng ngực bé.
A Thiền: A A huhuhu…
A Thiền bị nhéo gương mặt béo múp bắt đầu khóc rưng rức, có vẻ thanh kiếm kia hấp dẫn bé nhiều hơn ngựa gỗ.
Lục Hàm Chi thỏa hiệp trong một nốt nhạc, bất đắc dĩ nói: "Rồi rồi biết rồi! Nhưng mà con gặm từ từ thôi! Chú ý an toàn! Không đúng… Con như thế là không được đâu, chảy máu thì làm sao đây?"
Lúc này Vũ Văn Mân chợt thấy hứng thú, hắn nhìn Lục Hàm Chi, cũng không xen ngang quá trình tương tác của hai cha con.
Lúc Lục Hàm Chi nhận ra bèn nhíu mày nhìn Vũ Văn Mân: "Cái này thì có gì hay mà nhìn?"
Vũ Văn Mân trước giờ luôn lạnh mặt cũng không nhịn được cong môi: "Không, ta chỉ cảm thấy khá kỳ lạ.
Lục Tam công tử là người dễ thỏa hiệp như vậy sao?"
Lục Hàm Chi:???
Thế à? Bản thân ta cũng không nhận ra điều này.
Vũ Văn Mân nhìn nhóc con đang ôm trọng kiếm của mình gặm gặm, một tay hắn nhấc kiếm lên ném về giá vũ khí, một tay lại nhấc nhóc mập lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!