Chương 27: (Vô Đề)

Lục Húc Chi lại cảm thấy trạng thái của hắn ta không đúng lắm, hắn nhíu mày hỏi: "Ngươi… sao vậy? Ngươi uống loại thuốc kia? Không phải ta đã nói không cho ngươi uống sao? Ngươi đã trưởng thành, thuốc kia uống vào chỉ tổ hại thân! Sao ngươi không chịu nghe?"

Vũ Văn Giác cảm thấy cơ thể nóng đến mức khó nhịn, lắc đầu đáp: "Nếu lòng ta đã hướng về huynh thì sẽ chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình.

Đàn ông trưởng thành uống thuốc tiên cũng đâu phải là không có tiền lệ, hoàng thất cũng thế.

Nếu ta không ăn, huynh sẽ bị người đời lên án.

Không được, ta không thể để huynh bị ngàn người chỉ trỏ vì ta."

Lục Húc Chi ôm chặt lấy hắn ta: "Ngươi cảm thấy ta sẽ để ý những điều đó ư? Ta chỉ yêu con người của ngươi, đâu để ý chuyện ngươi có là tiểu lang quân hay không? Ngươi làm như vậy quá nguy hiểm, không được uống nữa! Nhỡ gặp chuyện gì không may, ta có chết cũng không thể tha thứ cho mình.

Ngươi có biết những tháng ngày ngươi bị giam vào trong ngục, ta đã phải sống thế nào không? Nếu cuối cùng ta vẫn không thể cứu được ngươi ra, đời này ta sẽ sống như cái xác không hồn, linh hồn sẽ đi theo ngươi, chỉ còn sót lại một cái xác không, coi như trả ơn dưỡng dục của cha mẹ."

Hai hàng nước mắt trượt xuống theo gương mặt của Vũ Văn Giác, hắn ta ôm chặt lấy Lục Húc Chi: "Ta cũng không muốn vậy, nếu ta chết thì huynh phải làm sao đây? Nhưng huynh không thể như vậy! Hôm nay chúng ta phải nói rõ, vì chuyện của hoàng thất thay đổi thất thường.

Nếu ta chết, huynh cứ tái hôn! Cái gì mà đi theo ta, ta không muốn huynh làm như vậy, huynh trăm triệu lần không được làm thế!"

Lục Húc Chi cũng thở dài: "Từ lúc bảy tuổi ta đã vào cung làm thư đồng của ngươi, ngươi nên hiểu lòng ta mới đúng.

Tuy là nói như vậy, nhưng đời này trừ ngươi ta, ta không còn cầu mong gì khác.

Ta luyện một thân văn võ, chẳng qua là muốn xứng đôi với Sở Vương điện hạ của ta mà thôi."

Hai người tâm sự triền miên, Lục Húc Chi hôn nước mắt trên gương mặt Vũ Văn Giác, sau đó cùng c** đ*, cộng nhập vu sơn(*).

(*)Abcxyz:)))

Lục Hàm Chi hơi khó ngủ, cậu nằm trên giường, bắt đầu miên man suy nghĩ.

Ông bố thất bại Lục Tư Nguy này từ lúc biết đứa bé cậu sinh là của Vũ Văn Mân thì thái độ đối với cậu có thể nói là chuyển biến 180 độ.

Chẳng những dặn cậu phải về thôn trang trước khi trời tối hẳn, còn phái người tặng cho cậu cả một giường toàn chăn bằng gấm đến.

Hơn nữa còn tặng một cái giường cho trẻ con nho nhỏ, có vẻ là mới, chắc là ông ta lâm thời phái người đi mua.

Ông bố giả tạo này, quả nhiên có thể làm bất cứ thứ gì vì vinh quang của gia tộc.

Lúc trước ông ta phát hiện thể chất của Lục Hàm Chi thích hợp làm tiểu lang quân thì đã có ý định liên hôn với hoàng gia, củng cố vinh quang của nhà họ Lục.

Dù sao Lục Tư Nguy quá mức tầm thường, mấy đứa con thì còn nhỏ.

Kể cả có Lục Húc Chi văn võ toàn tài, nhưng lúc ấy hắn chưa đầy mười tuổi, ai biết được tương lai hắn có thành Trạng Nguyên được không?

Mà dù cho Lục Húc Chi có thành Trạng Nguyên thì cũng còn lâu mới bằng việc gia đình có được một quý nhân trong đại nội.

Sau khi giấc mộng tan biến, ông ta lập tức lạnh lùng với đứa con trai từ nhỏ đã được cưng chiều này.

Không ngờ thời thế đổi thay, Lục Hạo Chi được gả vào phủ Thái Tử lại là bùn loãng không thể trát tường, Lục Hàm Chi lại lặng lẽ sinh được hoàng trưởng tôn.

Đêm nay không chỉ Lục Hàm Chi mà ngay cả Lục Tư Nguy cũng không ngủ được.

Ông ta vui quá nên mất ngủ, đêm đó bèn tới chỗ cụ bà Lục.

Cụ bà Lục hai ngày nay đã khỏe lên một chút, cứ liên tục khen lá bùa của cháu gái Tô Uyển Ngưng xin ở chùa Hàn Thọ có tác dụng tốt.

Bà cụ đã nghe được chuyện ban sáng, ngược lại cũng không tỏ vẻ gì.

Bà cụ là người thông minh, nhưng hai năm nay lại càng ngày càng yếu, cố lắm mới nói được vài câu với Lục Tư Nguy: "Xem như có hai là bùa bảo mệnh, nhưng mà bên Đỗ di nương kia, con phải quản kỹ vào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!