Đám khách khứa đều quay đầu nhìn, ngay cả Lục Hàm Chi cũng tò mò dòm sang.
Cậu còn đang thầm nhủ ai mà dữ dội vậy? Thế mà dám nhận đổ vỏ đứa con hoang này?
Từ từ, sao nhìn gương mặt này quen thế nhở?
Vị Vương gia áo gấm như hạc giữa bầy gà bước ra từ trong đám người, nhóm khách khứa nhận ra hắn là ai đều đồng loạt hành lễ với hắn.
"Bái kiến An Vương điện hạ."
Nếu nhắc đến người đang đắc thế trong triều bây giờ thì đó không phải là Thái Tử, càng không phải Đại hoàng tử, mà chính là Lăng An Vương vừa mới được thăng lên làm thân vương.
Dù sao giai đoạn trước, Thái Tử vẫn một mực giấu tài, bởi vì thằng nào hay tiên phong thì thường sẽ bị sờ gáy trước.
Mà Thái Tử sẽ ẩn dật, tích góp từng chút sức mạnh nhất định để giai đoạn sau xử lý Vũ Văn Cảnh vừa mới trốn sang phiên bang và mấy vây cánh khác.
Dù sao Hoàng Đế không chỉ có bốn đứa con trai này, cuộc chiến giành ngôi vừa mới bắt đầu, những hoàng tử khác còn chưa trưởng thành.
Lúc còn ở thôn trang, Lăng An Vương vẫn hay mặc đồ dạ hành màu đen, tuy có tuần tú nhưng dù sao trông vẫn khá mộc mạc.
Lúc này thấy Vũ Văn Mân mặc một thân trang phục thân vương, Lục Hàm Chi có cảm giác trái tim đập bịch bịch như nai con chạy loạn.
Chỉ thấy hắn nhìn thoáng qua Lục Hạo Chi, trực tiếp bảo vệ Lục Hàm Chi ở sau lưng, mạnh mẽ đứng chắn trước mặt cậu.
Hắn nhìn quét qua nhóm khách khứa, lại nhìn về phía Lục Hạo Chi, khịt mũi hừ lạnh một tiếng: "Nể mặt Nhị ca, ta không so đo với Lục Lương thị, nhưng chuyện bôi nhọ huyết mạch của hoàng gia thì không được có lần sau."
Lục Hàm Chi:… Từ từ, An Vương điện hạ, ngài tỉnh lại đi.
Chuyện như thế này không phải ngài cứ nhận là nhận đâu, hay ngài muốn làm Vương gia nón xanh?
Được rồi, tuy nhóc con kia đúng là con ngài, nhưng ngài có biết sự thật đâu, bốn bỏ làm năm thì tương đương với không phải.
Mà vấn đề chính là bình thường chẳng ai lại đi nhận đổ vỏ, nên lời An Vương nói ra lại khiến người ta tin sái cổ.
Nhưng cậu có thể làm gì bây giờ? Chắc chắn không thể phủ nhận ngay trước mặt mọi người đúng không! Nếu làm thế thì chính là đang tự hủy tương lai của bản thân, tương đương với vả mặt An Vương điện hạ.
Cái cốt truyện quỷ quái này, sao bảo giúp ta rời xa trung tâm quyền lực cơ mà? Mày cmn lại đẩy tao về chỗ cũ.
Lục Hàm Chi đáng thương bất lực mờ mịt trốn ở sau lưng Vũ Văn Mân, không biết những người xung quanh đang nói gì, sau đó mơ hồ được ôm về phòng của Lục phu nhân.
Lục phu nhân phấn khởi tới nỗi choáng đầu, bà kéo tay Lục Hàm Chi, vẻ mặt vui sướng: "Ôi Hàm nhi của mẹ! Sao con không nói với mẹ từ sớm? Con và Tứ điện hạ tình đầu ý hợp, sao không kể cho mẹ? Mẹ là kiểu người bảo thủ không tinh ý hay sao? Nếu con thích Tứ điện hạ, mẹ sẽ không đồng ý chắc? Con nói xem các con đây là… Ôi, cũng đúng, trước đó Tứ điện hạ gặp chuyện, cũng may là con nhạy bén, nếu không thì hai cha con con cũng sẽ gặp rắc rối."
Lục Hàm Chi: "…"
Mẹ, mẹ như thế có phải hơi sai sai không? Chỉ nghĩ tới vinh hoa phú quý mà không ngẫm lại tác dụng phụ của nó.
Lục phu nhân còn đang nói liến thoắng: "Ôi Hàm nhi ơi! A Thiền nhà ta chính là hoàng thân quốc thích có thân phận hiển hách đấy! Nhìn bốn hoàng tử đã trưởng thành của Hoàng Thượng thì chỉ có Thái Tử là nạp Lương thị, những hoàng tử khách tuy có thị thiếp nhưng chưa ai có con.
A Thiền nhà chúng ta chính là hoàng trưởng tôn đó! Ôi Hàm nhi của mẹ, ngày tháng đại phú đại quý của con sắp đến rồi!"
Lục Hàm Chi: …Tình tiết rơi đầu sắp đến thì có.
Giờ phút này Lục phu nhân đã không nghe lọt những thứ khác, bà trằn trọc bao đêm là vì hôn sự của con trai út.
Bà còn từng đi thăm dò con vợ bé của phủ Thừa Tướng, ai bảo tiểu lang quân ở Đại Chiêu chỉ có thể sống dựa vào đàn ông chứ?
Trong mắt Lục phu nhân, Lục Hàm Chi có kiếm nhiều tiền thế nào cũng không thể ổn định bằng kết hôn.
Lúc vừa nghe tin người thương của con út chính là thân vương, đương nhiên bà sẽ phản ứng dữ dội.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!