Vào giữa hè, sau khi Lục Thần Chi và Tố Vấn thành hôn không được bao lâu thì Lục Hàm Chi đã sinh hạ Tam hoàng tử Vũ Văn Linh Hàm.
Nhưng Tam hoàng tử vừa sinh ra đã yếu ớt, không phải là kiểu suy yếu bình thường mà là bẩm sinh.
Lục Hàm Chi đột nhiên nhớ đến lúc cậu mang thai A Thù vẫn có thể cảm nhận được bé đang đá lung tung trong bụng. Nhưng khi mang thai A Suất thì cảm giác này lại biến mất.
Cho dù có đôi khi xoay người thì cũng chỉ động đậy chút xíu.
Cậu vốn tưởng mình khỏe như vậy, cộng thêm sức khỏe kinh người của Vũ Văn Mân, cho dù A Suất không thể khỏe mạnh được như Thù nhi thì cũng sẽ không có vấn đề gì lớn.
Huống hồ trong thời gian mang thai, Lục Hàm Chi cũng vận động khá nhiều, không có lý nào vì cậu lười biếng mà khiến bé ốm yếu.
Trên đường đi, cậu cũng không để bản thân mệt quá sức.
Nếu nói mệt thì lúc mang thai Thù nhi mới là mệt nhất. Nhưng Thù nhi không có vấn đề, sao đến lượt Suất nhi lại xảy ra chuyện?
Lúc A Suất ra đời cũng men theo nước ối bị vỡ chui ra, Lục Hàm Chi không hề bị khó sinh.
Trái ngược hoàn toàn với Thù nhi, lúc cậu mang thai Suất nhi rất nhẹ nhàng.
Lúc sinh con ra cũng rất nhẹ nhàng, sau đó cậu mới bất ngờ nhận ra A Suất không hề khóc.
Lâm Trùng Vân vội cùng cứu chữa, thậm chí còn gọi Vu y Trưởng Tôn Mị Mị, thêm cả Trình Tư Hàn của Khâm Thiên Giám.
Ba người bận rộn suốt nguyên một ngày mới khiến A Suất cất lên tiếng khóc đầu tiên.
Trình Tư Hàn cẩn thận xem xét, đưa ra kết luận: "Đây là số kiếp, không liên quan tới nó."
Nghe xong những lời này, Lục Hàm Chi không ngừng rơi nước mắt.
Vũ Văn Mân ôm cậu dỗ dành nửa ngày, Lục Hàm Chi mới nức nở nói: "Nếu như là lỗi của ta, ít nhất ta còn có thể tìm người giúp nó điều trị thân thể, ta sẽ dùng hết khả năng để tìm kiếm thuốc cho nó. Nhưng bây giờ lại là số kiếp ông trời đã định, ta làm sao gánh thay nó đây?"
Vũ Văn Mân trầm mặt: "Đó là số kiếp của Suất nhi, hai ta đều không giúp gì được cho con."
Trong lòng lại âm thầm suy tính, sau khi dỗ dành Lục Hàm Chi xong, hắn bàn với Trình Tư Hàn và Trưởng Tôn Mị Mị suốt nửa ngày, muốn để hai người bọn họ nhận A Suất làm đồ đệ.
Cuộc đời của bé chú định đã có kiếp số, vậy nếu tu luyện nhiều hơn thì ít ra cũng có thể ứng phó một hai.
Trình Tư Hàn không dám đồng ý ngay, chỉ nói: "Ta sẽ mời sư tôn qua xem sao, sau đó sẽ bẩm báo với bệ hạ."
Vũ Văn Mân gật đầu, hắn biết Thái Cực chân nhân của Thái Cực Phong chính là sư tổ của tu sĩ Trung Nguyên. Nếu ngay cả ông cũng hết cách thì chỉ có thể xem số mạng của đứa bé này mà thôi.
Trong kinh thành lúc này cũng đang lo lắng xôn xao, dân chúng đều ra sức cầu nguyện cho vị Tam hoàng tử này.
Mặc dù người dân bình thường hơi sợ những thủ đoạn sắt đá của tân đế, nhưng sau khi hắn lên ngôi lại nhận được sự kính ngưỡng của bọn họ.
Lục Hàm Chi vốn hoạt bát nay cũng buồn rầu, trong lúc dưỡng bệnh vẫn luôn sầu lo.
A Nghiêu và A Thiền đến chơi cũng không khiến cậu vực dậy nổi tinh thần.
Khi nhìn thấy A Thù, cậu mới lộ ra nét cười, nhưng cũng chỉ lướt qua trong giây lát.
Vũ Văn Mân rất đau lòng, lập tức cho mời Thái Cực chân nhân của Thái Cực Phong đến.
Thái Cực chân nhân nhận được thư đệ tử gửi đến thì chạy thẳng đến kinh thành, vừa nhìn thấy Vũ Văn Mân đã đi vào thẳng vấn đề: "Trước tiên hãy để ta gặp đứa nhỏ kia đã."
Khi đó Lục Hàm Chi đang ở cùng A Suất, gặp được Thái Cực chân nhân đi vào bèn hành lễ với ông.
Sắc mặt của Thái Cực chân nhân vô cùng nghiêm túc, sau khi nhìn thoáng qua A Suất đang được cậu ôm trong lòng thì lại cúi người vái chào cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!