Tố Vấn giơ tay cốc Lục Hàm Chi một cái: "Cho chừa cái tội nói nhiều!"
Lục Hàm Chi ôm đầu, oan ức nói: "Đại tẩu… Đau."
Vũ Văn Tông lập tức lấy lại ngưng tình tán: "Đúng rồi! Các đệ cũng mau chóng có tin mừng đi! Bọn ta đều sốt ruột thay đó!"
Tố Vấn vỗ ngực: "Ta tự mang theo rồi, mấy cái người này thật là…"
Nhưng khi vỗ ngực, Tố Vấn lại không sờ thấy ngưng tình tán đâu cả. Hắn nhíu mày, đoán đã lỡ đánh rơi đâu đó trong phòng rồi.
Lúc đó hắn không để tâm lắm, dự định sau khi trở về phòng sẽ uống, dù sao tính tình của Thần ca như vậy thì làm gì có chuyện đi vào phòng hắn?
Thần ca là người khiêm tốn, có trách nhiệm. Kể cả khi huynh ấy không chịu trách nhiệm, mình vẫn có thể cầm kiếm truy sát đến khi nào huynh ấy chịu trách nhiệm được mà.
Chẳng qua Tố Vấn không muốn làm khó Lục Thần Chi, buộc hắn làm chuyện mình không thích thì vô nhân đạo quá. Vốn dĩ ngày đó mình hôn người ta, chọc thủng tầng giấy ngăn cách giữa hai người đã coi như là ép người phải thừa nhận.
Nếu ỷ vào kỳ ph*t t*nh để tìm huynh ấy, vậy có khác nào nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của? Thần ca ca đã chứng kiến kỳ ph*t t*nh của mình nhiều lần như vậy, nếu muốn thì đã sớm làm, nhưng mỗi lần huynh ấy đều cho mình ăn ngưng tình tán, có thể nói là rất quân tử.
Quên đi, huynh ấy đã không muốn vượt rào thì mình cứ chờ đến đêm động phòng.
Tố Vấn ăn hết ngó sen ngào đường, lại uống thêm một chút canh thịt bò rồi trở về phòng.
Ban đầu Lục Hàm Chi vốn chỉ đặt ba gian phòng. Lúc này phòng chữ Thiên lần lượt trả phòng, cậu mới tiện thể bao trọn cả khu phòng.
Năm người, mỗi người ở một phòng, còn một gian biến thành phòng bếp nhỏ. Lúc này mọi người đang tụ tập ăn uống trong gian bếp nhỏ, ăn xong còn có thể đánh bài với nhau.
A Vấn thấy không khỏe nên không tiếp tục chơi với bọn họ mà trở về phòng nghỉ ngơi.
Hắn mở tủ đựng hành lý nhưng không tìm thấy ngưng tình tán bèn lẩm bẩm: "Kỳ lạ, rơi đâu mất rồi?"
Hắn tìm hồi lâu mà không tìm được.
Cổ họng bắt đầu trở nên khô khốc, hắn uống chút nước, cởi vớ giày nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Trong phòng bếp nhỏ, mọi người vẫn còn đang đánh bài.
Ba người này ngày thường nhìn trông dịu dàng nhã nhặn, đụng đến bài cái là thậm chí còn văng tục.
Không thể chấp nhận nổi!
A Vấn trước nay chưa từng nói tục, có thể động thủ thì không động khẩu.
Nằm một lúc, hắn bắt đầu thấy buồn ngủ, lúc đầu còn nghĩ đợi các ca ca đánh bài xong sẽ mượn bọn họ ngưng tình tán.
Kết quả bây giờ còn không mở nổi mắt, cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Đến nửa đêm, tình hình bắt đầu trở nên tệ hơn, hắn trở mình, trong cổ họng như có lửa đốt. Trong phòng tối đen như mực, lúc đứng dậy đi rót nước, Tố Vấn còn đá phải ghế, bắp chân bị đụng trúng khiến hắn kêu đau một tiếng.
Hắn ngồi phịch xuống đất, đau đến mức nhe răng nhếch miệng. Cửa bị đẩy ra, một bóng người nương theo ngọn đèn dầu đi vào.
Giọng nói quen thuộc truyền tới: "A Vấn, xảy ra chuyện gì?"
Tố Vấn ngẩng đầu, gương mặt Lục Thần Chi xuất hiện trước mắt, hắn thở không ra hơi: "Đau… Bị đụng chân."
Lục Thần Chi đặt ngọn đèn lên bàn đầu giường, lại bế hắn tới bên giường, cuốn ống quần lên nhìn thoáng qua: "Bầm một mảng rồi, ta xoa cho đệ."
Giọng nói của Tố Vấn bởi vì yếu ớt mà trở nên mềm mại: "Ca, ta khó chịu."
Lục Thần Chi vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc của Tố Vấn, thanh nhã như hoa phong lan.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!