Chương 244: (Vô Đề)

Lục Thần Chi bị nụ hôn của A Vấn làm cho bối rối. Bọn họ đang ở trên xe ngựa, người đến người đi bên ngoài nhiều, chắc chắn sẽ bị để ý.

Thậm chí hắn còn nghe thấy có người hít một hơi, nhỏ giọng nghị luận.

Tố Vấn vẫn ôm chặt lấy hắn bướng bỉnh hôn.

Lục Thần Chi cuối cùng cũng phản ứng, nhưng lại không thể đẩy Tố Vấn ra, bởi vì làm như vậy chắc chắn sẽ khiến Tố Vấn cảm thấy mình đang ghét bỏ đệ ấy.

Khiến bạn nhỏ mất mặt thì không ổn lắm. Huống chi mình cũng không phải không thích đệ ấy, ngược lại còn rất thích.

Nhưng hắn lại cảm thấy mình quá già, lớn hơn Tố Vấn mười tuổi thì làm sao mà thích đệ ấy được?

Mà bây giờ…

Tố Vấn hôn đủ rồi, cuối cùng vẫn đỏ mặt buông hắn ra: "Được rồi, bây giờ huynh có thể đi rồi."

Lục Thần Chi: "…"

Đệ bảo ta làm sao mà đi được?

Đi rồi thì sao đây?

Tố Vấn nhìn hắn, hỏi: "Sao huynh không đi?"

Lục Thần Chi bất lực nói: "Nếu ta đi thì không phải đệ sẽ cầm kiếm đuổi giết ta sao?"

Nội tâm Tố Vấn mừng thầm, biết ta thân mang tuyệt kỹ rồi thì huynh nên ngoan ngoãn thuận theo, coi như huynh thức thời.

Lục Thần Chi thở dài, thấy tóc hắn loạn bèn đưa tay lên sửa lại.

Tố Vấn mặc cho hắn sửa sang lại tóc cho mình, trái tim nhỏ đập thình thịch.

Người đàn ông trước mắt không giống mấy người trẻ tuổi mà hắn quen biết, cho dù là Lâm Trùng Vân luôn nói năng thận trọng thì cũng sẽ chủ động biểu đạt tình yêu trong lòng.

Lục Thần Chi trầm tính, Tố Vấn lại là người tùy tính. Chờ huynh ấy tới tỏ tình với mình thì không biết phải chờ đến khi nào. Cứ thích thôi, người tốt và đối xử tốt với mình, gia cảnh khá giả như Lục Thần Chi, mình thích huynh ấy thì sẽ không chịu thiệt.

Quả nhiên một giây sau, Lục Thần Chi lại lấy hạt dẻ cho hắn, vừa bóc vỏ vừa nói: "… Ta… sau khi trở về sẽ lập tức hỏi tỷ tỷ của đệ để cầu hôn đệ, lại xin Hoàng Thượng ban hôn, có được không?"

Khóe môi A Vấn nhếch lên không thể che giấu.

Quả nhiên rất phù hợp với tác phong làm việc của Thần ca ca, giữ lễ nhưng lại sắp xếp thỏa đáng tất cả mọi thứ.

Hắn sẽ không tự quyết định mà sẽ hỏi ý kiến mình trước khi làm.

A Vấn nhẹ nhàng ừ một tiếng, sợ mình biểu hiện quá lộ nên không nói gì nữa.

Bầu không khí trong xe ngựa nhất thời trở nên mập mờ, lúc A Vấn vừa mới hôn hắn thì rất dũng cảm, nhưng lúc này xấu hổ tới muốn nổ tung.

Hồi lâu sau, vẫn là Lục Thần Chi mở lời trước: "A Vấn, ta rất vui."

Lúc này gương mặt Tố Vấn đã đỏ ửng, hắn ngẩng đầu nhìn Lục Thần Chi: "Dạ?"

Lục Thần Chi mỉm cười: "Ta vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không rung động vì ai, không ngờ… A Vấn, ta rất thích đệ. Có lẽ là do ta thích đệ trước nên mới sẵn lòng ở bên cạnh đệ. Là ta ám chỉ nên đệ mới thích ta nhỉ! Nói cho cùng là lỗi của ta, lại khiến đệ nói ra trước, ngược lại có vẻ là ta nhu nhược."

Tố Vấn cong mắt nhìn hắn, nói: "Không đâu, Thần ca ca, ta biết huynh thích ta, cho nên mới không sợ."

Lục Thần Chi: "Hả?"

Tố Vấn cười nói: "Tam ca nói Thần ca ca đã xem mắt vô số lần. Người xinh đẹp như hoa, người hiền lương thục đức, người tính tình cương liệt, người can đảm mạnh mẽ, cuối cùng không một ai có thể ở bên Thần ca ca quá mười ngày. Nhiều nhất chính là một tiểu lang quân họ Thích, hắn coi như là người từng qua lại với giới giang hồ, tính tình hào hiệp trượng nghĩa. Bá mẫu nói mắt nhìn của huynh khác biệt nên thử để bà mối giới thiệu các huynh làm quen.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!