Trình Tư Hàn vừa vào viện của Trưởng Tôn Mị Mị đã cảm nhận được sự tinh tế và dụng tâm của hắn.
Trong sân viện có đình đài, hành lang quanh co, có nước chảy có cầu nhỏ, còn có một chiếc guồng nước đang kẽo kẹt quay. Theo tiếng guồng nước vang lên, nước suối chảy ào vào trong hồ nhỏ rồi chảy qua dưới chân cầu đá trắng. Đứng trên cầu đá nhìn xuống thấy có cá chép nô đùa, mấy con cá thoắt ẩn thoắt hiện dưới đám lục bình rất vui tai vui mắt.
Dưới ánh chiều tà, Trình Tư Hàn mặc một thân đồ trắng đứng ở trên cầu đá thưởng thức đàn cá bơi lội tung tăng. Không hiểu sao hắn cảm thấy cái sân nhỏ này rất thoải mái, nhưng vừa nghĩ tới chuyện sắp phải đối mặt là lại bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Viện của Trưởng Tôn Mị Mị rất lớn, nhất thời Trình Tư Hàn không biết nên đi đâu. Cũng may trước mặt có một cô bé khoảng tám chín tuổi đi tới, còn có một ma ma đi theo.
Ma ma hỏi cô bé: "Tiểu thư, gia chủ đã dặn dò để ta hầu hạ bên người."
Cô bé lại dịu dàng nói: "Nhưng… ta có thể tự chăm sóc tốt cho mình. Trước đây, ta cũng chăm sóc được cho các ca ca."
Bé và mấy ca ca sống nương tựa lẫn nhau, mấy thiếu niên phụ trách kiếm tiền, còn bé thì nấu ăn cho mọi người.
Ma ma năn nỉ: "Tiểu thư có số quý nhân, sớm đã khác xưa. Nếu người không cho tôi tớ hầu hạ, một khi gia chủ biết thì ta sẽ bị bán đi. Gia chủ đối đãi khoan dung với hạ nhân, bà già ta cũng muốn giữ được chén cơm này."
A Lê suy tư một lát, mềm lòng nói: "Vậy… bà cứ ở trong viện của ta đi!"
Ma ma cười nói: "Tạ ơn tiểu thư."
A Lê ngẩng đầu, nhìn thấy Trình Tư Hàn bèn kinh ngạc tiến lên, rụt rè hỏi: "Có phải tiên sinh tới tìm sư phụ nhà ta?"
Trình Tư Hàn kinh ngạc: "Hắn đã… nhận đệ tử rồi sao?"
Thật ra A Lê cũng không biết tại sao sư phụ nhận bé làm đệ tử một cách khó hiểu như vậy.
Mấy ngày bé ở phủ Thái tử cũng có nghe A Nghiêu nhắc tới. Nói là sư phụ của cậu nhóc – Thái tử phi điện hạ thích nhặt người về nuôi, cậu nhóc cũng được nhặt về như thế.
Sau khi nhặt về sẽ được phát hiện thiên phú ở mặt nào đó rồi được các chú bác trong nhà dẫn về dạy dỗ.
A Lê cảm thấy rất thú vị, vị Thái tử phi điện hạ này cũng kỳ lạ thật.
Bé gật đầu lễ phép với Trình Tư Hàn: "Viện của sư phụ ở đối diện, người có cần A Lê dẫn đường không?"
Từng cử chỉ của A Lê đều không giống con gái nhà nghèo, dù sao không phải ai sinh ra cũng đã nghèo. Nếu không phải trong nhà thất thế, bị bán làm nô lệ thì cô bé cũng là con gái của một gia đình khá giả.
Chỉ là khi đó cô bé mới sáu bảy tuổi, bây giờ được may mắn đổi đời khiến A Lê rất cảm kích Thái tử phi điện hạ và sư phụ.
Trình Tư Hàn đáp lễ: "Không cần đâu, tự ta đi là được. Cảm ơn Trưởng Tôn sư điệt."
A Lê gật đầu, quay về sân của mình dưới sự dẫn dắt của ma ma.
Trình Tư Hàn không lề mề thêm nữa, nhìn cái vòng Vọng Thư treo trên đầu cành liễu rồi nhấc chân đến sân của Trưởng Tôn Mị Mị.
Trong lòng không nhịn được lẩm bẩm, chẳng phải Vọng Thư là Vu danh của Trưởng Tôn Mị Mị ư?
Truyền thuyết trong giang hồ rằng vào đêm trăng tròn, Vu y Vọng Thư sẽ uống máu, moi tim và lột da người ra làm thành trống chiêu hồn.
Nghĩ tới đây, hắn nhịn không được mỉm cười. Người kia cực kì ghét những thứ đồ xấu xí, đừng nói uống máu moi tim người, khi giết người chắc chắn hắn cũng sẽ giết bằng chiêu thức đẹp mắt.
Có thể thấy truyền thuyết giang hồ không đáng tin mấy.
Vừa bước vào viện của Trưởng Tôn Mị Mị, hắn đã ngửi thấy từng luồng hương lạ. Trước đây Trình Tư Hàn chưa từng ngửi qua loại hương lạ này, hắn nhíu mày, không biết mùi hương từ đâu bay tới.
Bỗng nhoáng một cái, hắn nhận ra mình đang ở trong một ảo cảnh.
Thanh âm êm tai của Trưởng Tôn Mị Mị truyền đến từ trong mây khói lượn lờ: "Tư lang, chàng đã tới rồi sao?"
Trình Tư Hàn mới phát hiện ra mình mặc một bộ đồ chú rể long trọng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!