Ngay khi nghe thấy có người nói như vậy, mấy vị nữ quyến nhà quan lập tức xông tới.
Trong đó có phu nhân của Lâm đại nhân đang làm tả tướng nhất phẩm ở trong triều.
Lâm phu nhân đã quen nhìn những vật quý giá, bà tiến lên dòm, sau đó cực kỳ sửng sốt: "Đây thật sự là vòng tay bạch ngọc Đạo Lăng.
Hàm ca nhi giỏi quá, thứ quý hiếm như vầy mà cũng tìm được để tặng cho Lục phu nhân!"
Lục Hàm Chi cũng há hốc miệng, cậu đâu biết đây là vòng tay bạch ngọc Đạo Lăng.
Lúc Vũ Văn Mân tặng cậu, chỉ nói đây là trang sức hắn lấy được từ trong hộp trang sức của mẫu phi.
Cậu nghĩ đồ vật do tiên đế ban thưởng nhất định là thứ tốt, đâu ngờ mới lấy ra đã gây chấn động như vậy.
Hơn nữa, vòng tay bạch ngọc Đạo Lăng là cái quái gì? Ai đó phổ cập khoa học giúp cậu với?
May mà có người cũng chưa biết giống cậu.
Con dâu mới vào cửa nhà họ Lâm, chưa từng nghe đến vòng tay bạch ngọc Đạo Lăng nên hỏi: "Vòng tay bạch ngọc Đạo Lăng rất nổi tiếng ạ?"
Lâm phu nhân hiền từ nhìn con dâu, nói: "Có thể mấy đứa các con chưa từng nghe, bạch ngọc của Đạo Lăng là đồ cổ từ mấy chục năm trước.
Ngọc tuy có phẩm chất tốt, nhưng điều đặc biệt lại không phải ở ngọc mà nằm ở sự khéo léo của chiếc vòng.
Nếu con cầm vòng ngọc đặt trên tấm vải trắng buổi tối thì sẽ nhìn thấy tư thế tiên nữ nhảy múa được chiếu ra từ trên vòng ngọc.
Vậy nên vòng tay bạch ngọc Đạo Lăng còn được gọi là vòng tay Phi Thiên, do một đạo sĩ già có pháp danh là Đạo Lăng dùng cả đời để chạm khắc, trên đời chỉ có tổng cộng mười chiếc.
Năm chiếc trong đó đều thành bảo vật hồi môn của các quý nhân, nương nương trong cung.
Còn năm chiếc còn lại thì không rõ tung tích.
Ta còn nhớ năm đó khi vào cung gặp Thái Hậu, người từng lấy ra cho mọi người cùng thưởng thức, trên vòng ngọc kia cũng có một con dấu chu sa như vậy."
Lục phu nhân cầm lấy chiếc vòng ngọc kia, vừa vặn trông thấy một con dấu lớn bằng hạt đậu ở phía trên.
Nó nằm ở bên sườn, nếu như không nhìn kỹ thì thật sự không thể thấy được.
Lục phu nhân không ngờ con mình lại mang về một món bảo bối như vậy, điều này khiến bà vừa tự hào vừa lo lắng.
Vòng ngọc quý giá nhường đó, Hàm nhi lấy đâu ra chứ?
Nhưng bà cũng không thể hỏi thẳng trước mặt các vị phu nhân khác được, đành giấu đi nỗi lo lắng, lộ ra vẻ mặt vui mừng kiêu ngạo.
"Ôi, thằng bé này nói năng kiểu gì vậy? Không phải trước đây con muốn học quản lý đất đai trong nhà, muốn tự gây dựng sự nghiệp à.
Lúc đó mẹ còn không yên tâm, bây giờ thấy con có năng lực thế, mẹ thật sự rất vui."
Lục phu nhân đâu có ngốc, nói mấy lời này đã bẻ cong lời Đỗ di nương nói về chuyện tại sao Lục Hàm Chi lại đến thôn trang.
Tuy điều ả nói là sự thật, nhưng có một số việc không phải cứ là sự thật thì sẽ có người tin tưởng.
Ví dụ như những phu nhân nhà quan thân thiết với Lục phu nhân, phần lớn đều sẽ tin lời bà.
Dù sao Đỗ di nương cũng chỉ là tiểu thiếp, hơn nữa ả cũng chẳng phải người thiện lành gì, các phu nhân ghét nhất chính là những kẻ tiểu nhân chuyên đâm chọc sau lưng.
Lúc này vị Giang phu nhân kia mới xuôi miệng châm vào: "Ôi chao? Hàm ca nhi tự kinh doanh? Không biết đang kinh doanh gì vậy?"
Lục Hàm Chi ngượng ngùng cười đáp: "Cũng không phải là kinh doanh lớn gì, đúng lúc hôm nay con có mang tới đây vài thứ, định nhân ngày đại thọ của mẹ để cho mẹ xem thử.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!