Chương 18: (Vô Đề)

Lục Hàm Chi sững sờ, cậu chột dạ nghĩ không biết sự khác thường của mình có bị vị ca ca này nhìn ra không?

Phải giải thích thế nào đây? Làm thế nào để che giấu thân phận thật của mình? Cũng đâu thể nói rằng mình đã tìm thấy một quyển sách y học vào một ngày nào đó, tháng nào đó, năm nào đó, trong một cái sơn động nào đó chứ?

Cậu phải sớm nghĩ tới việc y thuật không giống những thứ khác, không phải thích là giấu được.

Cái phương pháp chữa bệnh mà chưa ai từng nghe thế này, có giải thích thế nào cũng không ổn.

Lục Húc Chi nhìn cậu hồi lâu, nhưng vừa cất giọng đã thở dài, nói: "Ta biết từ nhỏ đệ đã rất thông minh, thích đọc sách y học, có kiến thức về các loại thảo được.

Mười tuổi đã thuộc lòng hai quyển kinh thư "Linh Xu" và "Tố Vấn", vậy sao cứ luôn muốn che giấu tài năng của mình làm một người bình thường vậy? Trong gia tộc lớn thế này, nhị ca cũng muốn dũng cảm giống như đệ, tiếc là ta đã bị cuốn vào nước lũ, không thể quay đầu được nữa."

Lục Hàm Chi:???????

Ta không phải, ta không có, ngươi đừng có tâng bốc ta mù quáng như thế.

Đúng là đệ đệ ngươi rất thông minh, nếu không thì dưới tình huống thế lực của Thái Tử yếu sao y còn trải được nhiều đường cho hắn ta như vậy.

Cuối cùng đến lúc lên ngôi rồi, hắn ta vẫn phải mượn đến năng lực của đệ đệ ngươi chứ? Nhưng mà ta thật sự không nghĩ nhiều thế đâu, ta chỉ muốn sống sót thôi.

Haiz, mà thôi, nếu ngươi đã hiểu lầm thì cứ thuận nước đẩy thuyền vậy!

Lục Hàm Chi khẽ thở dài: "Nhị ca, huynh không chê đệ là một người hèn nhát sao?"

Lục Húc Chi tiến lên vỗ vai cậu: "Không phải đệ hèn nhát, ngược lại huynh lại thấy đệ mới là dũng sĩ chân chính.

Nếu như huynh là đệ, có lẽ sẽ nghe theo sự sắp xếp của mẹ đưa A Thiền đi rồi vào phủ Thái tử."

Lục Hàm Chi lườm hắn: "Ca đừng lừa đệ, nếu ca vào phủ Thái tử vậy nhị tẩu của đệ phải làm sao đây?"

"Nhị tẩu?" Lục Húc Chi cau mày.

Lục Hàm Chi liếc ra sân sau.

Lục Húc Chi: …

"Thằng nhóc thối này! Có phải là đệ muốn bị đánh không hả? Đại hoàng tử là người mà đệ có thể giỡn à?"

Lục Húc Chi vừa nói vừa giả bộ đánh Lục Hàm Chi, cậu vừa tránh vừa la: "Nhị tẩu! Nhị tẩu a a a a! Nhị ca đánh đệ!"

Đúng lúc cậu đụng phải Vũ Văn Mân vừa trở về, đâm sầm vào lòng người kia, đụng trúng một lồng ngực rắn chắc.

Lục Hàm Chi ngẩng đầu, lập tức lui về sau một bước, cung kính chào: "Tham kiến Lăng An Vương."

Vũ Văn Mân lạnh nhạt liếc cậu một cái, trên gương mặt anh tuấn lộ ra mấy phần âm u lạnh lẽo.

Hắn ngẩng đầu nhìn Lục Húc Chi, Lục Húc Chi cũng chào hắn: "Điện hạ."

Thật bất ngờ, Lăng An Vương lại rất khách sáo với Lục Húc Chi.

Đầu tiên là gật đầu với hắn, sau còn gọi một tiếng: "Lục nhị ca."

Lục Hàm Chi: …

Ta phản đối, đều là người nhà họ Lục sao phân biệt đối xử rõ ràng vậy hả?

Chẳng qua nhìn thái độ của Vũ Văn Mân với nhị ca, chắc hắn đã biết mối quan hệ giữa nhị ca và Đại hoàng tử rồi đúng không?

Biểu cảm của Lục Húc Chi lập tức trở nên nghiêm túc: "Tình hình hiện tại, Vương gia định làm thế nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!