Theo bản thảo, công thức xà bông của cậu có thể "trị" được sẹo mụn trên mặt các cô nương.
Trên lá thư nặc danh của mình, cậu đã nhắc Tứ hoàng tử hãy mau trở về "trị" bệnh của Đại hoàng tử.
Vấn đề là hồi đi học cậu lười quá, thành ra bây giờ không biết viết chữ phồn thể.
Giờ làm người cổ đại, cậu cứ cảm thấy mình đang viết sai chính tả.
Đã thế lại còn sai cùng một chữ trên cả hai tờ giấy chứ.
Không thể nói Vũ Văn Mân quá thông minh, nếu không thì sao hắn có thể hạ bệ nhiều người như vậy.
Hắn chỉ cần nhìn chữ viết là có thể nhận ra người đưa thư nặc danh là Lục Hàm Chi.
Nếu giờ không thừa nhận thì còn kịp không?
Có lẽ Vũ Văn Mân đã đoán ra cậu muốn chối, vì thế hắn cầm theo trọng kiếm, lao đến chặn trước mặt cậu.
Lục Hàm Chi run rẩy.
Cậu có thể cam đoan, nếu không thừa nhận thì đầu cậu sẽ bị bổ đôi luôn!
Cậu lí nhí: "Vương gia thật đúng là… Ta giúp ngài mà ngài còn hù doạ ta như vậy?"
Tất nhiên đối phương không có cảm tình dư thừa với cậu, hắn cười lạnh bước về phía cậu: "Trong tay Đại hoàng huynh của ta có một lá thư nặc danh của ngươi.
Lúc đó huynh ấy chưa gặp nạn, vậy mà ngươi lại nhắc huynh ấy trốn cẩn thận.
Ngươi biết trước có người định ra tay sao? Ai?"
Vũ Văn Mân ngưng một chút rồi lại tiến lên, tiếp tục hỏi: "Ngươi và kẻ đó có quan hệ như thế nào?"
Lục Hàm Chi hơi tức giận, cậu cũng bước lên và nói: "Sao ngài vô lý quá vậy? Nếu ta với kẻ đó có quan hệ thì ta mất công báo tin cho các ngài làm gì? Chỉ là ta không muốn thấy nhị ca của ta phải đau lòng, cả ngày rửa mặt bằng nước mắt thôi!"
Tất nhiên những lời đồn về Lục Húc Chi và Vũ Văn Giác đã từng tới tai Vũ Văn Mân.
Đó là chuyện của đại ca, hắn không tiện nói.
Chỉ cần đại ca thích, huynh ấy lựa chọn như thế nào thì hắn đều ủng hộ.
Vũ Văn Mân nhìn chằm chằm Lục Hàm Chi, hỏi: "Tại sao ngươi không gả vào phủ Thái tử?"
Lục Hàm Chi cũng không thèm khách sáo với Vũ Văn Mân nữa, cậu lạnh lùng đáp: "Ta không muốn."
Vũ Văn Mân: "Cha đứa trẻ kia là ai?"
Lục Hàm Chi: "Ta không nói đấy."
Vũ Văn Mân: "Hử?"
Lục Hàm Chi: "Có nói thì ngài cũng có quen đâu."
Trọng kiếm của Vũ Văn Mân rơi xuống đất, Lục Hàm Chi do dự: "Là một kẻ phụ bạc ngu ngốc…" Cậu chậm rãi nhắm mắt, ánh mắt hiện lên vài phần đau thương: "Ta không muốn nhắc đến hắn nữa, chỉ khiến ta thêm sầu thôi."
Hệ thống trong không gian chấn động tinh thần.
Thấy chưa, nhà biên kịch đại tài lại online rồi đó!
Lúc này, Lục Hàm Chi trong mắt Vũ Văn Mân chỉ là một tiểu lang quân bị tình yêu làm tổn thương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!