Chương 16: (Vô Đề)

Vũ Văn Mân khom người đi theo Lục Hàm Chi, cố gắng không ngẩng đầu lên.

Kể cả đang cải trang, khi nhìn thấy Tô Uyển Ngưng, hắn vẫn giữ thái độ hết sức cẩn thận.

Tô Uyển Ngưng nghi ngờ nhìn Vũ Văn Mân đi qua trước mắt, mở miệng nói: "Biểu ca Hàm Chi, tiểu ca này nhìn lạ thế? Người mới trong phủ à?"

Lục Hàm Chi thuận miệng trả lời: "Người hầu ở thôn trang, chẳng lẽ không dùng được à.

Còn ngẩn người cái gì? Mau tìm người đánh xe ngựa của phu nhân đến đây! Đi thông báo cho Hòa Minh, bảo hôm nay phu nhân quay về thôn trang, dặn hắn tiếp đón chu đáo cho ta."

Chỉ với một câu, Lục Hàm Chi đã đẩy Vũ Văn Mân đi chỗ khác.

Vừa tạo cơ hội cho hắn thoát thân, vừa không khiến người khác nghi ngờ.

Vũ Văn Mân gật đầu, khom người lui đi.

Hắn quay đầu liếc cái, thấy Tô Uyển Ngưng cũng đang nhìn về phía mình.

Không biết là vô ý hay cố tình, đúng lúc này Lục Hàm Chi lại bước đến chắn giữa hai người họ.

Vũ Văn Mân xoay người lẫn vào bụi hoa, men theo đường nhỏ tới chùa Hàn Thọ.

Lục phu nhân thấy Lục Hàm Chi vừa đến bèn kéo cậu lại ân cần hỏi han, cau mày nói: "Sao lại gầy thế này? Cầm Sắt không chăm sóc con tử tế hay sao?"

Lục Hàm Chi tự véo thịt mềm trên bụng mình, thầm nghĩ đúng là trên đời này chẳng có người mẹ nào cảm thấy con mình béo cả.

Tới thôn trang, Lục phu nhân lấy bọc quần áo đã chuẩn bị sẵn ra, lại bắt đầu rơi nước mắt: "Tất cả là do mẹ đã không chăm sóc tốt cho con.

Hôm đó không biết kẻ khốn nạn nào để con ăn súp gạo nếp, mới khiến con bị kẻ xấu làm hại cả đời! Nhất định là Đỗ di nương! Ả muốn con mình nổi trội hơn nên mới làm như vậy!"

Lục Hàm Chi lau mồ hôi trên trán: "Mẹ à! Mẹ đừng tự trách nữa.

Ngược lại mẹ nhìn xem, Lục Hạo Chi vào phủ Thái Tử cũng đâu có sống tốt? Xem chừng cũng chẳng tốt lành gì."

Lục phu nhân nói: "Khác nhau mà! Con với đứa phế vật ả sinh ra sao mà so sánh với nhau được?"

Lục Hàm Chi cầm trái cây mà Loan Phượng vừa bưng lên, nói: "Mẹ nếm thử đi, trái cây này trồng ở thôn trang, ngọt lắm."

Có trái cây vào miệng, cuối cùng Lục phu nhân cũng không nói chuyện của cậu nữa.

Bà chuyển sang kể chuyện trong phủ cho cậu: "Bà nội con bị bệnh, mấy ngày vẫn không khỏe lên, trong cung lại xảy ra chuyện lớn.

Ôi, cha con cứ cả ngày lo lắng đề phòng, mấy ngày chưa về nhà rồi."

Lục Hàm Chi mở to mắt hỏi: "À… mẹ này, gần đây Nhị ca… thế nào rồi?" Đại hoàng tử gặp chuyện không may, nhất định hắn cũng bị ảnh hưởng.

Lục phu nhân vừa nghe đã đáp ngay: "Con nói xem! Dạo này Nhị ca của con tự nhốt mình trong phòng, vùi đầu vào học, nói là những chuyện không quan trọng thì đừng quấy rầy, phải chuyên tâm ôn thi.

Không cần đoán mẹ cũng biết, nó đang lo lắng cho Sở Vương.

Nhưng mà lo lắng thì có ích gì? Chuyện của hoàng gia thì không đến lượt những người như chúng ta nhúng tay."

Lục Hàm Chi nghĩ rồi nói: "Hay là… ngày mai đưa Nhị ca đến thôn trang nghỉ ngơi giải sầu đi? Mẹ cứ nói là con nhớ huynh ấy, huynh ấy mà không đến, con sẽ chết cho xem."

Lục phu nhân đánh Lục Hàm Chi "bốp" một cái, nói: "Thằng nhóc con này, còn ăn nói xằng bậy nữa là mẹ không tha cho con đâu."

Lục Hàm Chi cười ngây ngô, làm nũng nói: "Được không mẹ! Mẹ bảo Nhị ca đến thăm con đi!"

Lục phu nhân biết bình thường Lục Húc Chi thương đứa em này nhất, bà bèn chọc trán cậu một cái: "Được được được! Đúng là hết cách với con."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!