Chương 15: (Vô Đề)

Tâm trạng hai ngày nay của Lục phu nhân rất tốt.

Một là chuyện Tứ thiếu gia của Đỗ di nương phải chịu ấm ức ở chỗ của Thái Tử, hai hôm nay vẫn ở lại Lục phủ không dám về Bác Nhã Cư của phủ Thái Tử.

Bà nhiều lần nói mát Đỗ di nương, nói cái gì mà không có bản lĩnh nhưng cứ thích trèo cao, bùn loãng không trát được tường mà đòi mơ tưởng chim sẻ hóa phượng hoàng.

Đỗ di nương một mặt không dám làm loạn ở trước mặt Lục phu nhân, hai là ả thật sự không còn thể diện để làm như vậy.

Nhưng ả lại chạy tới chỗ của Lục Tư Nguy khóc lóc mấy phen, gần đây ông ta lại đang bận lòng nhiều chuyện, không hơi sức đâu quan tâm đến chuyện của đám đàn bà trong viện, trực tiếp mắng ả một trận rồi đuổi về phòng tự đóng cửa suy ngẫm.

Chuyện thứ hai là Lục Húc Chi sắp tham gia khoa cử.

Trong cốt truyện gốc, Lục Húc Chi không thể tham gia khoa cử bởi vì cái chết của bạn tốt.

Nhưng đời này vì có Vũ Văn Mân cướp ngục, cộng thêm y thuật thần kỳ của Lục Hàm Chi nên Đại hoàng tử đã thoát chết.

Tuy nói vậy nhưng Lục Húc Chi vẫn lo lắng không thôi cho người bạn thân còn đang chạy trốn.

Nhưng là một người thông minh nhanh nhạy, hắn biết thân phận thường dân bây giờ của mình không đủ để trợ giúp bạn tốt vượt qua khó khăn.

Trừ khi hắn có thể thi được hạng đầu trong Tam giáp, lúc ấy lời nói có trọng lượng hơn trên triều, may ra có thể giúp đỡ một hai.

Gần đây Lục Húc Chi biểu hiện rất bình tĩnh, ngày nào cũng ra sức học tập ở trong thư phòng.

Lần này, Lục phu nhân đi chùa Hàn Thọ dâng hương, đầu tiên là mong có thể gặp lại đứa con trai út, hai là để cầu một lá bùa Văn Xương, phù hộ cho đứa con trai thứ của bà sẽ thi đậu bảng vàng.

Lục Hàm Chi dậy rất sớm, dặn người quét dọn thôn trang một lượt.

Cậu vẫn chưa quên có hai vị Vương gia đang sống ở sân sau, cậu phải đích thân bưng bữa sáng cho các vị ấy.

Lục Hàm Chi còn dặn người hầu trong nhà là không có mệnh lệnh của cậu thì không được bước vào sân sau.

Vũ Văn Mân đã trở lại, hắn đang dựa vào giường tháp ở gian ngoài, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ngoài việc đưa bữa sáng, Lục Hàm Chi còn phải tiêm cho Vũ Văn Giác.

Vũ Văn Giác ngủ tới lúc tự tỉnh, sắc mặt đã khá hơn, tuy hắn ta còn ho khan, nhiệt độ cơ thể hơi nóng nhưng đã có dấu hiệu chuyển biến tốt hơn.

Lăng An Vương nhìn thấy cậu bước vào bèn ngồi dậy, hơi khinh thường nói: "Lục công tử, ngươi không sợ bị hai người bọn ta làm phiền sao?"

Coi kìa coi kìa, đây là tiếng người à?

Người như ngươi thật sự là…

Đường đường một bạo quân, ngươi có cần hẹp hòi như thế không?

Thù dai thật.

Lục Hàm Chi có sở trường là đại trượng phu co được dãn được, mặt không đổi sắc mà nịnh nọt.

Cậu cười ngọt ngào với Vũ Văn Mân, nói: "Sao thế được ạ? Từ nhỏ thảo dân đã rất tôn sùng Lăng An Vương đây, có thể may mắn giúp được cho Sở Vương và Vương gia chính là vinh hạnh của thảo dân."

Trên mặt Lăng An Vương như viết "ha ha", hắn thản nhiên nói: "Ồ, ta nhớ rõ lúc trước Lục công tử cũng nói như vậy với Thái tử?"

Lục Hàm Chi: "…"

Có đôi khi trí nhớ quá tốt cũng chẳng hay ho gì.

Người ta thường nói thông minh quá thì khi về già sẽ càng dễ mắc Alzheimer.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!