Chương 13: (Vô Đề)

Không đúng, Lục Hàm Chi thắc mắc, thưởng thì cứ thưởng đi, mày cho tao điểm trung thành với quân vương để làm gì?

Tao có được đổi điểm trung thành này thành điểm giao dịch không?

Mà vấn đề là tại sao tao phải trung thành với Vũ Văn Mân? Trong nguyên tác có nói là hắn sẽ không giết trung thần đâu.

Hắn điên lên thì chẳng cần biết ngươi là trung thần hay gian thần, một đao chém xuống thì thân ở lại đầu bay nhé ngay.

Tuy bây giờ hắn chưa hoàn toàn hắc hóa, nhưng Lục Hàm Chi cảm thấy mình chẳng liên quan gì tới chuyện đó cả.

Dù sao trong nguyên tác, cậu chỉ là trắc phi của Thái Tử, không dính dáng gì đến bạo quân hết.

Đời này, do đứa nhỏ mà Lục Hàm Chi không b*p ch*t kia nên bọn họ mới liên can tới nhau, nhưng Vũ Văn Mân không biết chuyện này, thế thì cứ hành xử như hai bên không dính dáng đi.

Lục Hàm Chi hít sâu, nói với hệ thống.

"Hay là… tao không lấy điểm trung thành với quân vương này được không?"

Hệ thống: "Thiên hạ nơi nào cũng là đất của vua, thân là thần tử của vua, xin hãy tôn trọng quy tắc của hệ thống."

Lục Hàm Chi: f*ck you!

Tôn trọng quy tắc trò chơi cái beep á! Lúc mày mang tao đến đây thì có hỏi ý kiến của tao không?

Nhưng thứ như hệ thống, nhìn không thấy mà sờ không được, thậm chí không thể cưỡng chế dỡ bỏ nên đành nghe nó rì rầm bên tai.

Hơn nữa nếu không nghe lời, nó còn đưa bạn trở về thời điểm tử vong, cho bạn khỏi phải về doanh hồi sinh luôn(*).

(*)Về doanh/điểm hồi sinh: trong 1 số game nhập vai, sau khi nhân vật chết sẽ xuất hiện ở điểm xuất phát đầu tiên (full máu sống lại)

Hết cách, cậu đành nhận điểm trung thành với quân vương này.

Nhìn sắc trời dần tối, Lục Hàm Chi tiễn Thải Vi đi rồi ôm A Thiền đã thức về phòng mình.

Đương nhiên A Thiền đang đói bụng nhưng trong phòng đang có hai sếp lớn, không thể cho bé bú sữa trước mặt bọn họ được.

Lục Hàm Chi đành vừa dỗ A Thiền, vừa cung kính hỏi Vũ Văn Mân.

"Xin hỏi vương gia, ngài còn yêu cầu gì không?"

Lúc này, ánh mắt Vũ Văn Mân nhìn cậu rõ ràng đã có gì đó khang khác, Lục Hàm Chi hơi khó hiểu.

Chỉ thấy miệng hắn giật giật, lạnh lùng nói với cậu: "Sở Vương hết sốt rồi, cảm ơn."

Hả? Cảm ơn??

Lục Hàm Chi ngoáy lỗ tai, hắn cảm ơn mình á? Cậu có nghe nhầm không vậy?

Vũ Văn Mân mà cũng biết nói "cảm ơn" với người khác à?

Lục Hàm Chi lập tức xua tay: "Ôi chao, đừng khách sáo! Đại hoàng tử là bạn tri kỷ của Nhị ca nhà ta, ta cứu ngài ấy cũng coi như đang giúp Nhị ca!"

Vũ Văn Mân biết quả thật Đại hoàng huynh và lão nhị Lục Húc Chi của nhà họ Lục rất thân thiết, Lục Hàm Chi nói không hề ngoa.

Hắn gật đầu: "Ban nãy Sở Vương tỉnh một lần, có ăn một ít.

Không biết buổi tối huynh ấy còn cần uống thuốc không?"

Nhắc tới chuyện này, Lục Hàm Chi lại bắt đầu lo lắng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!