Chương 11: (Vô Đề)

Lúc trông thấy gương mặt thật của người nọ, lưng Lục Hàm Chi thoáng cứng còng.

Cậu lập tức đưa tay lên miệng, làm động tác kéo khóa.

Cậu vất vả lắm mới trốn tới tận ngoại ô kinh thành, vậy mà vẫn không thoát khỏi ma chú của tên bạo quân này.

Người đàn ông trước mắt là một kẻ điên chân chính.

Với người khác thì hai câu ban nãy chỉ là uy h**p nhưng nếu đổi thành hắn, thì hắn hoàn toàn có thể làm được thật.

Lục Hàm Chi gật đầu như giã tỏi, lại thấy A Thiền đang được Vũ Văn Mân ẵm trên tay đã thức dậy.

Bé ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Mân, cảm nhận mùi hương trên người hắn, có lẽ do cảm thấy mùi không giống như cha ruột nên lập tức hé cái miệng nhỏ, bắt đầu khóc rùm trời lên.

Lục Hàm Chi sợ tới hồn vía lên mây, vì Vũ Văn Mân cũng đâu phải hạng người lương thiện kính già yêu trẻ gì.

Hắn chính là bạo quân nổi danh được ghi lại trong sử sách đó!

Đứa nhóc vừa khóc, lỡ chọc giận hắn thì biết phải làm sao?

Trước khi linh hồn nhỏ bé của Lục Hàm Chi kịp rơi xuống đất, thằng nhóc quỷ A Thiền lại gây ra chuyện lớn khác.

Ở dưới yếm đỏ thêu chữ Phúc, bé họa mi nhỏ xíu chắc do quá sợ hãi nên đột ngột vọt ra một dòng suối trong.

Dòng nước trong này giống như mọc mắt vậy, cứ lao thẳng về phía của Vũ Văn Mân.

Tình huống đột ngột này thật sự khiến Vũ Văn Mân trở tay không kịp, hắn vừa mới tháo mặt nạ ra đã bị thằng con ruột tiểu đầy mặt.

Lúc này đáng lẽ Lục Hàm Chi phải sợ hú vía, mà đúng là cậu sợ thật nhưng ngại ghê, dòm thấy cảnh tượng buồn cười này thì dù đã cố nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được.

"Há há há…"

Một tràng cười phá lên từ phía đối diện, Vũ Văn Mân ngậm miệng lại, mặc cho dòng nước trong ấy lướt qua khuôn mặt tuấn tú, nhỏ xuống trên người hắn.

Cho tới khi A Thiền giải quyết xong thì tiếng khóc cũng ngưng bặt, hắn nghiến răng nói: "Còn, không, bế, nó, ra, cho, ta!"

Cuối cùng Lục Hàm Chi mới hay bản thân đã phạm phải điều gì, cậu vội ẵm A Thiền, còn dùng tay áo mình lau mặt cho Vũ Văn Mân: "Có lỗi quá có lỗi quá, Vương gia giá lâm mà thảo dân lại thất lễ! Xin ngài đừng trách, đừng trách ạ!"

Nhưng trong lòng thì cười như được mùa, tên Vũ Văn Mân này cũng xui xẻo quá đê.

Làm người ta lớn bụng sinh con ngoài ý muốn thì thôi, lần đầu gặp mặt đã bị con trai mình tiểu đầy mặt.

Muốn buồn cười bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Dường như Vũ Văn Mân vẫn chưa load kịp, hắn đứng hình không nhúc nhích, tuỳ ý để Lục Hàm Chi lau mặt cho.

Cuối cùng, Vũ Văn Mân cũng động đậy.

Hắn đưa tay đẩy Lục Hàm Chi ra, ánh mắt như đang cố nén lửa giận, gương mặt tuấn tú cũng hơi vặn vẹo, hắn tức giận nói: "Đi chuẩn bị một bộ quần áo mới, mang ra đây cho bổn vương."

Lục Hàm Chi như được đại xá, cậu xoay người đặt A Thiền lên giường rồi đi tìm quần áo cho Vũ Văn Mân.

Vũ Văn Mân đỡ Đại hoàng tử đang ốm yếu đi về phía giường của Lục Hàm Chi, nhưng nghĩ lại thấy không ổn, hắn lại dìu người đến tháp nhỏ bên cửa sổ, đỡ Đại hoàng tử nằm xuống.

Mặt Vũ Văn Giác đỏ một cách bất thường, e rằng đã bệnh nặng phát sốt.

Thỉnh thoảng có tiếng ho yếu ớt vọng tới, xen lẫn tiếng hít thở và tạp âm như kéo ống bễ.

Khi Lục Hàm Chi cầm quần áo ra thì thấy Vũ Văn Mân đang đút nước cho đại ca Vũ Văn Giác của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!