Chương 6: Chính thức thử vai

Ba người đến trường quay sớm hơn giờ hẹn 30 phút, Đan Á Đồng được trợ lý đạo diễn dẫn luôn vào phòng thử trang phục.

Người trợ lý đạo diễn đối xử khá tốt với người mới này. Trong lòng mọi người đều hiểu rõ đây là người mà đạo diễn lừng danh cả nước mời tới thử vai, chắc chắn đằng sau có hậu thuẫn, vẫn nên là khách sáo một chút.

"Lâm Thành" là bộ phim cổ trang viết về mối quan hệ giữa các nước, câu chuyện về tình huynh đệ, thế nên đề tài cũng không thật đặc biệt hay "kinh thế hãi tục" gì. Điểm nhấn của bộ phim đề cập đến tinh thần đại nghĩa của dân tộc và trong đó sẽ có kết thúc thực cảm động của một tình yêu.

Cậu đóng vai em trai của nam diễn viên chính, từ nhỏ bị ca ca cưng chiều sinh hư, cuối cùng vì anh trai và người yêu của anh, chết dưới tên của kẻ thù.

Đoạn thử vai của Đan Á Đồng là một cảnh ấm áp.

Phân cảnh này, Liên Dư cùng anh trai Liên Kỳ nói chuyện trong hoa viên của phủ. Liên Dư ngồi trên cành cây cao, còn Liên Kỳ cầm chén rượu ngồi cạnh bàn đá.

Đan Á Đồng đã thay trang phục, một chiếc áo choàng trắng, mũ ngọc trên đầu (1), bên hông buộc bạch ngọc được chạm khắc tinh xảo (2), cả người toát lên vẻ công tử con nhà giàu luôn được người nhà bảo bọc.

Trợ lý Dương và Đinh Nham đứng bên cạnh đều có chút không tin vào mắt mình, thật không ngờ Đan Á Đồng thật có thể mặc hợp trang phục cổ trang như vậy.

Lâm Nghệ Thiên nhìn Đan Á Đồng sau khi hóa trang, hài lòng gật đầu một cái, rồi quay lại thấp giọng nói gì đó với trợ lý đứng sau lưng, sau đó nói với Đan Á Đồng "Giờ cậu cứ chuẩn bị đi, chờ chút nữa Kỳ Thậm ra diễn cùng cậu."

Đan Á Đồng gật đầu, mắt nhìn cái cây to bên cạnh, dường như đang suy nghĩ làm thế nào để leo được lên cây kia.

"Thật ra là quay cận cảnh nên không nhất thiết phải leo lên cây." Lâm Nghệ Thiên nhìn ra suy nghĩ của cậu. "Chẳng qua vì muốn cảnh quay đạt hiệu quả cao, nên tôi hy vọng diễn viên có thể nhập vào vai diễn của mình." Thản nhiên nói vậy, nhưng rõ ràng là anh đang đưa ra yêu cầu.

Đan Á Đồng gật đầu, mắt nhìn cái thang nhân viên hậu trường đưa đến, cậu kéo vạt áo tới eo rồi không chút do dự đến gần cái cây.

Lúc bò lên cây, trên người cậu không có cái dây nào, là một diễn viên mới đến thử vai, đương nhiên cậu sẽ không ngu ngốc đến độ nhờ đoàn làm phim tìm cho cậu cái dây để bảo hiểm rồi. Trèo được lên cây, cậu đưa mắt nhìn về mấy vị trí máy quay lia tới rồi lựa chọn một cành cây to để ngồi, buông vạt áo xuống, nhìn xa xăm, nghiêm túc trở thành một công tử giàu có ở Giang Nam cả đời chưa bao giờ biết đến sầu khổ.

Khi Tiếu Kỳ Thậm đi ra, ngẩng đầu lên liền thấy chàng trai ngồi trên cành cây cao cao, trong nháy mắt hắn hắn thật sự cảm thấy đó chính là thiếu niên trong kịch bản, Liên Dư – một con người đơn thuần không biết đến thế sự, nhưng lập trường lại kiên định vô cùng.

Lâm Nghệ Thiên thấy Tiếu Kỳ Thậm cũng đã đổi trang phục, liền dùng tay ra hiệu với nhân viên hậu trường, sau đó quay sang gật đầu với Tiếu Kỳ Thậm. Cả hai hợp tác với nhau đã nhiều năm, nên chẳng cần nói thêm gì thì trong lòng đều đã hiểu rõ ý của đối phương.

Vén áo ngồi xuống cạnh cái bàn đá, hắn ra dấu OK với Lâm Nghệ Thiên.

Đan Á Đồng mắt nhìn về phía Tiếu Kỳ Thậm ngồi, nhàn nhạt cười một tiếng, xòe cái quạt giấy trong tay ra, chờ lệnh từ đạo diễn.

"Bắt đầu!"

"Tiểu Dư, đệ bò cao như vậy làm cái gì?" Liên Kỳ nhẹ nhàng nhâm nhi chén rượu trong tay, cũng không thèm nhìn thiếu niên đang muốn bò từ cây xuống "Lần này đệ lại làm gì nữa mà đại môn cũng không dám qua?"

"Cái đó, nào có…" Liên Dư ngồi trở lại trên cây, phe phẩy cái quạt trên tay, rung đùi đắc ý nói "Đệ là đang ngồi đây thưởng thức quang cảnh trong phủ a." nói xong còn làm ra cái bộ dạng rất ư là nghiêm túc.

Liên Kỳ đặt chén rượu trong tay xuống "Sao ta lại nghe nói đệ đêm qua không về nhà?".

Liên Dư đong đưa nhẹ cây quạt, rồi gấp lại, cười nịnh hót, mà ngay cả cặp mắt cũng như nai con lộ vẻ hồn nhiên, ngây thơ "Đại ca, huynh ngàn vạn lần đừng nói cho cha biết, đệ lần sau không dám như thế nữa đâu." Nói xong, chắp tay lại "Đệ van xin, xin huynh đấy."

"CUT" Lâm Nghệ Thiên đứng lên, nói với Đinh Nham đang đứng bên cạnh "Chính là cậu ấy."

Đoạn diễn vừa nãy cũng không phải quá khó, cái khó chính là ánh mắt của Liên Dư khi nhờ vả Liên Kỳ. Ánh mắt đó vừa mang vẻ khờ dại, lại vừa có vẻ vô lại, cậu ấy đã nắm bắt tâm lí nhân vật Liên Dư rất khá, thậm chí còn tốt hơn dự liệu của anh.

Đinh Nham lấy lại tinh thần từ phần diễn của Đan Á Đồng, vội cười nói "Vậy thì xin cảm ơn đạo diễn."

Lâm Nghệ Thiên khoát khoát tay, không có hứng thú nói chuyện tiếp.

Đinh Nham ít nhiều gì cũng đã nghe qua lời đồn về tính cách nóng nảy của đạo diễn Lâm, nên anh cũng không làm phiền đối phương nữa, đối với Tiếu Kỳ Thậm đang ngồi cạnh đấy gật đầu, rồi ra phụ trợ lý giúp Đan Á Đồng leo cái thang xuống đất.

Tiếu Kỳ Thậm cầm chai nước do trợ lý đem tới, uống một ngụm, rồi đứng lên đi đến bên cạnh Đan Á Đồng, khen ngợi "Diễn rất khá."

"Cám ơn Tiếu ca (3)." Đan Á Đồng vẻ mặt ngượng ngùng của một người mới được khen ngợi, cúi đầu xuống, cả người không được tự nhiên.

"Lúc quay chính thức thì cố lên nhé." Tiếu Kỳ Thậm vỗ vỗ vai cậu, xoay người nói với trợ lý, "Chúng ta đi thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!