Cái gọi là bữa tiệc từ thiện, nhưng thực chất chỉ là một vài đại gia trong giới quyên tiền bạc, những nghệ sĩ trong giới giải trí thì đem đồ trang sức của bản thân hoặc một ký tên lên vài món đồ nào đó rồi giao cho người chủ trì bữa tiệc tiến hành đấu giá lấy tiền quyên cho hội Chữ Thập Đỏ.
Trong chuyện này có bao nhiêu phần là thật tâm, bao nhiêu phần là giả dối, có lẽ trong lòng mỗi người đều đã rõ ràng, mà bọn họ muốn chẳng qua là khoác lên chiếc áo từ thiện nhằm che dấu sự bất an của bản thân sau cuộc sống xa hoa của chính mình mà thôi.
Mà rất nhanh sau đó, sẽ có một vài phóng viên "nhiều chuyện" đem danh sách những người quyên tặng tiết lộ ra ngoài, và sau đó dựa vào mức độ ủng hộ tài chính của các nghệ sĩ và một số doanh nghiệp nổi tiếng để phân loại tấm lòng hảo tâm. Nhưng mà, người mới vào nghề mà quyên góp đồ quý giá quá thì sẽ bị coi là diễn trò, còn những nhân vật tai to mặt lớn quyên ít thì bị quy chụp là không có đủ lòng nhân ái. Cái này chẳng qua cũng chỉ là quy tắc mà đại đa số người trong giới đều hiểu rõ.
Lúc Đan Á Đồng đến nơi thì bữa tiệc cũng chuẩn bị bắt đầu, Lộ Phàm vỗ vỗ vai cậu, rồi đến góp "tiền từ thiện".
Liêu Nhiễm vào trong hội trường thì thấy Đan Á Đồng, cô mỉm cười đến cạnh cậu "Cậu Đan, chào cậu"
"Chào chị Liêu" Đan Á Đồng mỉm cười gật đầu chào lại, đúng lúc này thì vũ hội bắt đầu, âm nhạc từ từ vang lên.
"Không biết bản nhạc đầu tiên trong đêm nay tôi có vinh dự được khiêu vũ với cậu Đan không?" Ngón tay thon thả của Liêu Nhiễm dưới ánh đèn trở nên vô cùng xinh đẹp.
"Đương nhiên rồi, nó là vinh hạnh của em." Đan Á Đồng khom lưng tạo tư thế của một quý ông, nhẹ nhàng cầm bàn tay Liêu Nhiễm, rồi hai người cùng bước ra sàn nhảy.
Dường như điệu Waltz duyên dáng mở màn này có chút quen thuộc, Đan Á Đồng và Liêu Nhiễm hình như cũng rất rành điệu này nên mỗi động tác đều rất tự nhiên, giống như việc ăn cơm uống nước, như thể điệu nhảy này là một phần trong cuộc sống hai người bọn họ, cả hai phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý.
"Cậu Đan nhảy rất tốt." Xoay một vòng tròn, chiếc váy màu trắng như một đóa hoa tươi nở xòe ra.
"Là vì chị Liêu nhảy đẹp quá nên em mới được như vậy chứ." Á Đồng mỉm cười lại đưa người con gái trong ngực xoay một vòng "Cho nên em cần phải cảm ơn chị Liêu mới đúng."
So với sự trầm mặc trong lần đầu gặp gỡ thì lần này vô cùng khác biệt, bây giờ Đan Á Đồng như một quý ông hài hước khiến con gái người ta vui vẻ, cả lời nói lẫn động tác thật khó đoán ra nhưng lại rất thanh lịch.
Liêu Nhiễm lại cảm thấy Đan Á Đồng như vậy rất giống với tuyết hồ ly Phong Vô trong kịch bản của cô, cô cười tủm tỉm nói "Hôm nay quý công tử ngài đây là bị Phong Vô nhập vào hay sao mà nói chuyện thế này vậy?"
Công tử? Đan Á Đồng nheo mắt lại một chút, sau đó cười lớn "Nếu em đã muốn diễn vai Phong Vô thì đương nhiên phải làm cho hắn xuất hiện trên người sớm một chút chứ."
"Nói như vậy, là cậu đồng ý đóng vai này rồi à?" Liêu Nhiễm vui mừng hỏi, động tác dưới chân vì kích động mà không cẩn thận giẫm lên chân Đan Á Đồng.
"A, thực xin lỗi!" Việc vốn quen thuộc giống như ăn cơm, vậy mà khi ăn lại vô tình cắn phải đầu lưỡi mình, thật là chuyện ngoài ý muốn của Liêu Nhiễm.
"Chị Liêu nhẹ như chim yến, vừa nãy không có bị gì đâu." Đan Á Đồng cười híp mắt nói.
Liêu Nhiễm nhìn mỹ nam đang cười trước mắt, tim đập điên cuồng, trước tự khinh bỉ bản thân một phen, sau đó mặc niệm trong đáy lòng, mỹ nam là của đế vương công, mỹ nam là của đế vương công nha! Mục tiêu của cô là, thế giới thống nhất!
Cầm ly rượu trò chuyện cùng một ngôi sao nữ, Tiếu Kỳ Thậm nhìn đôi nam nữ vô cùng ăn ý trên sàn nhảy, nheo nheo mắt, hắn uống một ngụm sâm banh.
"Tiếu Thiên vương đang nhìn gì thế?" Lâm Vũ Hân chân mang một cặp stilettos lấp lánh đi tới, nữ diễn viên nói chuyện cùng Tiếu Kỳ Thậm rất khôn khéo mà tìm lý do rời đi. Trong giới ai mà chẳng biết Tiếu Kỳ Thậm và Lâm Vũ Hân đã từng hẹn hò với nhau, nên chẳng ai ngốc mà trong trường hợp này lại chen vào giữa hai người họ, giống như sẽ không ai thiếu não tới độ đi làm đồ trang sức cho nữ nhân vật chính trong phim thần tượng.[1]
Tiếu Kỳ Thậm cười tủm tỉm nói "Lâm Thiên Hậu sao lại chú ý đến tôi thế, tôi thấy bối rối quá, thật là khổ khi nhận được sự yêu thương của người đẹp a."
Lâm Vũ Hân cũng không thèm để ý tới lời trêu chọc của hắn, nhìn hai người như hoàng tử, công chúa trên sàn nhảy, tấm tắc khen "Hai người kia đứng cạnh nhau thật đẹp đôi mà."
Ly rượu trong tay vị Thiên vương nào đó run lên.
Tiếng nhạc ngừng, thì thấy chàng trai áo trắng và cô gái tách ra, lấy một ly sâm banh trên khay của phục vụ, rồi vui vẻ ngồi xuống sofa cạnh đó.
Xem ra cậu nhóc kia đang vui vẻ lắm đây, Tiếu Thiên vương uống một lần là hết luôn chỗ sâm banh còn lại trong ly.
Lâm Vũ Hân định nói gì đó, nhưng thấy Tiếu Kỳ Thậm trầm mặc, có chút khó khăn dời đi tầm nhìn, cúi đầu nhìn móng tay thạch anh xinh đẹp của chính mình.
Hóng chuyện cũng vui, đồng cảm cũng được, cô đương nhiên biết Tiếu Kỳ Thậm đã lựa chọn con đường khó khăn cỡ nào, dù là Tiếu Kỳ Thậm hay là cậu ấm của Tiếu gia Tiếu Tử Mặc, thì tình yêu đồng tính trong thế giới này vẫn là một con đường không bằng phẳng chưa thấy được sẽ đến đâu.
Tiếu Kỳ Thậm không thèm để ý không có nghĩa Đan Á Đồng cũng không quan tâm, nếu quả thật gây ra điều tiếng thì Đan Á Đồng cũng không thể đi tiếp trên con đường này nữa.
Sáng tối tranh nhau, ngọn đèn thật rực rỡ, rất xa hoa, xa hoa đến độ làm người ta dù đau khổ giãy dụa đến thế nào cũng không thể rời đi được, đây là giới giải trí.
Khi Đường Nguyễn Khanh bước vào trong hội trường, đứng từ xa thấy chàng trai áo trắng ngồi trên ghế sofa, cười cực kỳ chuẩn mực, đôi mắt xinh đẹp lại bị tóc che đi mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!