Sau khi Lạc Viêm Kiềm tỉnh lại, những tia nắng mặt trời ấm áp xuyên qua khung cửa sổ rơi vãi khắp phòng, tạo nên một cảm giác ấm áp khó nói thành lời.
Cậu có chút hỗn độn ngồi dậy, mắt nhìn bốn phía, nơi này là bệnh viện?
Nhớ tới chuyện xảy ra hồi đêm qua, cậu biến sắc, nghiêng đầu nhìn thấy Hạ Tây Xuyên đang ngồi ngủ trên ghế sofa, vội vàng xuống giường lay tỉnh Hạ Tây Xuyên "Á Đồng thế nào rồi, anh ấy bị thương có nặng không?"
Hạ Tây Xuyên bị hành động của Lạc Viêm Kiềm làm giật mình bật dậy, cố gắng làm đầu óc tỉnh táo lại, nói "Viêm Kiềm, cậu bị thương, lên giường nằm nghỉ đi."
Lạc Viêm Kiềm ý thức được bản thân có chút kích động, rũ tay xuống, vô lực ngồi xuống bên cạnh Hạ Tây Xuyên trên cái sofa "Tây Xuyên, Á Đồng có bị thương không?"
Hạ Tây Xuyên vỗ vỗ vai của cậu "Yên tâm đi, tôi vừa nãy có nghe người bên kia nói, Đan Á Đồng không có việc gì, chỉ là chấn động não nhẹ thôi, có lẽ cũng đã tỉnh rồi."
Lạc Viêm Kiềm ôm đầu ngồi trên ghế sofa "Bên ngoài giới truyền thông nói thế nào?"
Đợi thật lâu, không thấy Hạ Tây Xuyên phản ứng gì, cậu khó hiểu ngẩng đầu, Hạ Tây Xuyên giờ lại thất thần.
"Tây Xuyên?" Lạc Viêm Kiềm nhíu mày "Anh sao lại phát ngốc ra vậy?"
Hạ Tây Xuyên cười cười, xoa nhẹ đôi mắt có chút mệt mỏi "Giới truyền thông còn chưa biết chuyện này, đêm qua sau khi cậu bất tỉnh, Đan Á Đồng đã liên hệ với quản lý của cậu ta rồi mới mất đi ý thức."
"Anh nói vậy có nghĩa là lần này Thiên Quan bảo vệ Á Đồng à?" Lạc Viêm Kiềm có chút kinh ngạc đề cao giọng, cậu cứ tưởng là lần này đã hủy hoại tiền đồ của Á Đồng rồi. Nhưng thật không ngờ kết quả lại như vậy "Thiên Quan lần này…" Cậu đột nhiên nhớ tới lần trước đụng phải Đường Nguyễn Khanh trong nhà Đan Á Đồng, trong lòng có một loại suy đoán không rõ bắt đầu hiện lên, nhưng rất nhanh chóng bị cậu đè xuống trở lại.
Cậu đứng dậy, kéo kéo lại bộ quần áo màu trắng dành cho bệnh nhân "Chúng ta đi thăm anh ấy đi." Đi được hai bước thì thấy Hạ Tây Xuyên vẫn ngồi yên ở chỗ cũ, không động đậy gì, cậu dừng bước lại "Tây Xuyên, anh sao thế?"
"Viêm Kiềm, đêm qua công ty đã ra lệnh, cấm cậu cùng Đan Á Đồng qua lại. Hơn nữa, bây giờ ở phòng của Đan Á Đồng đang có một vài nghệ sĩ của Thiên Quan, ngay cả Tiếu Thiên Vương và Lâm Thiên Hậu cũng ở đó."
Lạc Viêm Kiềm sắc mặt trầm xuống "Vì sao?"
Hạ Tây Xuyên có chút bất đắc dĩ nhìn Lạc Viêm Kiềm "Viêm Kiềm, Đan Á Đồng là đàn ông, cậu với cậu ta lại từng có scandal, cậu biết không hả?"
Lúc trước chuyện này là Thiên Quan khiến nó chìm xuồng, xử lý tương đối sạch sẽ, với may là Đan Á Đồng ra mặt bác bỏ nên vụ scandal mới không ảnh hưởng gì tới Lạc Viêm Kiềm. Bây giờ nếu còn dây dưa không rõ ràng với Đan Á Đồng, thì khó tránh sẽ không bị ảnh hưởng.
"Tôi đương nhiên biết rõ anh ấy là đàn ông." Lạc Viêm Kiềm cười lạnh "Anh trở về nói với mấy người kia ở trong công ty, chuyện của tôi bọn họ không cần phải can thiệp quá nhiều. Hơn nữa tôi và Đan Á Đồng là bạn bè, xin mấy người nhớ dùm cái."
"Viêm Kiềm, cậu là nghệ sĩ đấy!" Giọng điệu của Hạ Tây Xuyên trở nên nghiêm khắc "Chúng tôi biết cậu và Đan Á Đồng không phải gay thì có ích lợi gì chứ. Đám paparazzi kia chỉ là nắm bắt lấy thời cơ, bu như đám ruồi bọ, không cũng có thể viết thành có. Đến lúc cậu có muốn biện cãi, thì cũng giống như là xát muối vào thương tích chưa lành, khi đó cậu muốn phải làm sao đây hả?"
"Tôi không quan tâm, bọn họ thích viết sao thì cứ viết vậy đi." Lạc Viêm Kiềm mở cửa phòng ra, quay lại nhìn Hạ Tây Xuyên đứng cạnh sofa "Đối với tôi thì làm hay không làm người nổi tiếng thì đều như nhau cả."
"Cậu không quan tâm, nhưng cậu có nghĩ cho Á Đồng không?"
Bước chân dừng lại, bàn tay cầm nắm cửa trở nên trắng bệch. Cậu dù làm cách nào cũng không thể tiến về phía trước một bước.
"Viêm Kiềm, cuộc sống của Đan Á Đồng không giống của cậu. Trong mắt cậu, làm nghệ sĩ chẳng qua chỉ là chơi qua đường cho vui mà thôi, nhưng đối với một đứa trẻ mồ côi như Đan Á Đồng thì đây là một cơ hội. Nếu như mất đi thân phận này, cậu ta sẽ trở thành hai bàn tay trắng. Rất nhiều chuyện không phải đều có thể như cậu nghĩ đâu, cậu phải học cách nghĩ cho người khác nữa chứ."
Hạ Tây Xuyên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài ánh mặt trời chói sáng rực rỡ "Viêm Kiềm, không phải ai cũng may mắn như cậu đâu."
"Không đi thì không đi nữa, anh đừng có mà dùng mấy lời này đánh động tôi." Lạc Viêm Kiềm đóng cửa lại, đi đến nằm lên giường "Anh bây giờ về nghỉ đi, tôi muốn suy nghĩ một lúc."
Hạ Tây Xuyên nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhìn Lạc Viêm Kiềm một cái rồi đóng cửa phòng lại, đứng ở đó nhìn về bên kia hành lang.
Do dự một chút, hắn đi về phía cuối hành làng, coi như là thay Lạc Viêm Kiềm đi thăm hỏi tình hình sức khỏe của thiếu niên kia.
Dương Quân hai mắt đỏ hoe ra khỏi phòng thì nhìn thấy Hạ Tây Xuyên đang đi về phía bên này, vội vàng bước nhanh về phía trước, kéo hắn qua một bên "Anh qua thăm Á Đồng hả?"
Hạ Tây Xuyên nghi hoặc nhìn hắn mặt mũi mệt mỏi cùng với lo lắng, nhẹ gật đầu "Cậu sao thế, đêm qua không ngủ à?"
"Anh bây giờ tốt nhất không nên vào." Dương Quân nhìn cánh cửa phòng đóng chặt "Bây giờ tổng giám đốc của Thiên Quan, người đại diện của Á Đồng, còn có Tiếu Thiên vương đều ở đó, Á Đồng giờ vẫn chưa tỉnh lại nữa, tình hình có chút không ổn."
"Không phải chỉ là chấn động não nhẹ hả?" Hạ Tây Xuyên nhíu mày "Viêm Kiềm cũng đã tỉnh rồi." Dương Quân xoa xoa mi tâm, giọng có chút bực bội "Sáng nay kiểm tra một lần rồi, nói thể trạng Đan Á Đồng quá kém, nên tác dụng phục của thuốc mê rất rõ ràng, sau khi tỉnh lại có thể sẽ có di chứng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!