Dương Quân mở cửa, có chút sững sờ khi nhìn thấy người ngoài cửa. Tướng mạo người tới không phải vô cùng hoàn mỹ, nhưng lại làm cho người khác có cảm giác rất dễ chịu. Mặc bộ vest màu đen, trên mặt là nụ cười dịu dàng, trên sống mũi là cặp mắt kiếng gọng vàng, làm người khác cảm nhận được vẻ lịch lãm, nhưng điều khiến Dương Quân ngạc nhiên nhất không phải là khí chất của người đó, mà là thân phận của anh.
Hắn đột nhiên quay đầu lại, thấy Đan Á Đồng đang khoanh tay trước ngực, cười tủm tỉm dựa vào tủ rượu nhìn hắn, giống như đang rất hứng thú quan sát vẻ kinh ngạc trên mặt hắn.
"Xin chào, tôi là người đại diện mới của Đan Á Đồng, Lộ Phàm, xin hỏi Đan Á Đồng có nhà không?" Lộ Phàm cầm danh thiếp của mình, lịch sự đưa cho Dương Quân.
"Chào anh." Dương Quân cố gắng bình tĩnh lại, nhưng rõ ràng không thành công lắm, đôi tay hắn run rẩy nhận lấy danh thiếp trong tay đối phương, nghiêng người nói "Mời anh vào, Á Đồng có nhà."
Lộ Phàm vừa nhìn thấy chàng trai liền có một cảm giác quen thuộc. Ánh mắt cậu có chút giống người đã từng là bạn 6 năm của anh, khi đó anh còn chưa được coi là người đại diện vàng, đứng bên người nọ chỉ có thể coi là một viên trợ lý, không nghĩ một người mới vào nghề như cậu lại ẩn ẩn bóng dáng hắn.
"Mời anh ngồi." Đan Á Đồng làm một cái tư thế xin mời "Anh uống nước đá hay đồ uống gì?"
Dương Quân không hiểu nổi sao Đan Á Đồng đối với người đại diện nổi tiếng trước mặt này lại có vẻ lạnh nhạt như vậy. Hắn ngạc nhiên nhìn hai người đang đứng trong phòng khách, chẳng lẽ Đan Á Đồng không biết người trước mắt này là người quản lý rất nổi tiếng?
"Tôi thích trà, cám ơn." Lộ Phàm ngồi xuống sofa, tầm mắt không rời khỏi người Đan Á Đồng "Chiều nay có tổ chức họp báo, cậu chuẩn bị một chút đi."
Đan Á Đồng bưng tới một tách trà mới pha đặt xuống trước mặt Lộ Phàm, rồi cậu ngồi xuống ghế sô pha ở bên trái "Là công ty sắp xếp?"
Lộ Phàm nâng tách trà lên, nhìn lá trà nổi lềnh bềnh trên mặt nước "Nếu không thì cậu tưởng ai?"
Đan Á Đồng nhún nhún vai, nghiêng đầu nói với Dương Quân đang ngốc lăng ở một bên "Giờ anh đi tìm giúp tôi một cái cà vạt màu đen, trong vòng một tiếng đừng về."
Dương Quân gật đầu, xoay người đi ra, đóng cửa lại rồi hắn mới đột nhiên tỉnh lại, dáng vẻ này của Đan Á Đồng, dĩ nhiên là hắn chưa từng thấy qua, là nghệ sĩ không có khả năng không biết người quản lý đình đám như vậy. Người đàn ông này từng là quản lý của Cảnh An Tước, trong hàng ngũ những nhà quản lí, dường như không có ai vượt qua nổi anh, hiện nay anh là thầy hướng dẫn những quản lý khác trong công ty Thiên Quan, vậy sao lại được phái tới làm quản lý của Đan Á Đồng?
Ngay cả những quy tắc bất thành văn, cũng không có khả năng có được vị trí này, chẳng lẽ trong thế giới này thật sự tồn tại điều kì diệu?
"Anh ta là trợ lý của cậu?" Lộ Phàm nhìn cánh cửa đã khép lại, đặt chén trà xuống "Video trên mạng rất thú vị đấy."
"Anh cảm thấy thú vị à?" Đan Á Đồng mỉm cười ngồi sang một bên "Chỗ này của tôi cũng có đấy, nếu anh có hứng thú, tôi mở cho anh coi."
Lộ Phàm cảm thấy tò mò với nghệ sĩ này hơn hết thảy, anh thực không rõ người này sao có thể nghĩ thấu đáo mọi chuyện đến vậy. Nếu là người khác chỉ sợ đã bị đả kích nghiêm trọng, thế mà cậu lại có vẻ vô cùng bình thản, cho dù là đang diễn xuất, anh cũng không nghĩ ra ai lại có thể diễn được vẻ bình thản như thế.
Lộ Phàm cười nhạt một tiếng "Cậu rất thú vị, hình như không giống với lời đồn lắm."
"Anh cũng không giống với lời đồn lắm." Đan Á Đồng một tay chống cằm, tay kia rất ung dung đặt lên tay ghế "Ví dụ có tin đồn anh là đại diện của Cảnh An Tước, nhưng anh dường như chỉ là trợ lý của anh ta. Đến cuối cùng anh chỉ là đeo lên cái danh xưng người đại diện thôi, chứ căn bản thì anh không có làm tốt chuyện của một người đại diện xứng đáng."
Lộ Phàm sắc mặt trở nên trắng bệch "Cậu, sao lại biết?" Rất nhiều chuyện trước đây của Cảnh An Tước đều là do hắn tự quyết định, những công việc đó với công việc của một trợ lý cũng không khác nhau là mấy. Nhưng mà những chuyện này, ngoại trừ các sếp lớn ở Thiên Quan ra, cũng chỉ có người kia biết, sao người trước mắt này lại có thể biết được?
Đan Á Đồng thấy sắc mặt Lộ Phàm thay đổi, nhíu mày "Tôi cũng không biết nhiều chuyện lắm, chỉ là trên thế giới này không còn ai hiểu rõ Cảnh An Tước hơn tôi nữa."
"Vì sao?" Lộ Phàm đứng lên, có chút kích động nắm chặt lấy vai Đan Á Đồng "Cậu tại sao biết rõ nhiều như vậy?"
Đan Á Đồng khẽ nhíu mày, người đàn ông này trước kia hình như là người rất bình tĩnh và thanh lịch, vậy sao sau bốn năm lại thay đổi nhiều như vậy?
"Tôi nói đại mà anh cũng tin à?" Cậu hất đôi tay Lộ Phàm đang nắm chặt đầu vai cậu ra, đứng dậy nói "Anh là quản lý của tôi, chỉ cần sắp xếp hoạt động của tôi, không phải tìm hiểu thế giới nội tâm của tôi."
Cậu nhìn lên đồng hồ treo trên tường "Giờ cũng không còn sớm nữa, tôi muốn về phòng chuẩn bị một chút." Nói xong, cậu liếc Lộ Phàm "Về phần ứng phó với đám phóng viên, tôi tự biết cách giải quyết, bây giờ anh cần chính là khôi phục tâm lý cho tốt."
Gương mặt Lộ Phàm xám trắng ngồi trên ghế sô pha, người đàn ông kia, đã chết 4 năm rồi, đã chết 4 năm rồi.
Hóa ra đã lâu như vậy, trong suốt 4 năm này, anh chưa từng gặp được người thích hợp làm nghệ sĩ hơn người kia. Anh thường suy nghĩ, nếu như người đàn ông đó còn sống, không biết bây giờ địa vị của hắn sẽ như thế nào nữa?
Thủ đoạn của người đàn ông đó mấy ai bì kịp. Người đó từng nói hắn không thích giới giải trí, nhưng lại thích đấu trí với người trong giới giải trí, đây là niềm vui trong đời của hắn. Ngày người đàn ông đó chết, có lẽ không có ai đau khổ vì hắn. Anh đã dùng hết cách để bảo về người đó, Siêu sao Thiên vương cứ thế mà rơi xuống, ản đạm, cả bóng dáng cũng chẳng còn.
Về sau, anh cũng nâng đỡ không ít người khiến họ trở thành minh tinh, thế nhưng chẳng có một ai có thể vượt qua được người nọ. Anh từng hi vọng rồi lại thất vọng, cuối cùng cũng từ từ chấp nhận.
Nhưng mà, anh nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, có lẽ, người này có thể, bởi anh tin vào mắt mình. Chàng trai này có bản chất giống người kia, nếu anh một lần nữa nâng đỡ tạo ra một siêu sao Thiên Vương, có lẽ sẽ giải quyết được cảm giác không cam lòng vốn cứ luôn canh canh tận đáy lòng.
Đan Á Đồng chợt nhớ đến một câu không biết từng nghe ở đâu, đó là thích đàn ông mặc trang phục màu trắng. Dù trong thâm tâm vẫn không sao quen được, nhưng cậu hiểu rõ một điều phụ nữ thích những mỹ nam mặc trang phục màu trắng, vì nó càng thêm phù hợp với hình tượng bạch mã hoàng tử trong lòng họ, mặc dù hoàng tử này chỉ là một hình ảnh tưởng tượng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!