6h 30 tối…
Việt theo dõi kiểm tra cho Tôn Thất Thái kết thúc, tất cả mọi người đều đã ra ngoài, trong phòng lúc này chỉ còn lại một mình Tôn Thất Thái vẫn đang trong trạng thái hôn mê. Hắn nằm trên giường, nhìn hắn hiện tại giống như một cái xác ướp, khắp người quấn đầy vãi băng.
Bất chợt lúc này, trong không gian phòng yên tĩnh, Tôn Thất Thái nằm bất động trên giường, có thứ gì đó từ phía sau lớp vải băng ở ngay vị trí chính giữa hai hàng lông mày của hắn chợt lóe lên ánh sáng màu đỏ lập lòe…
Ban đầu thì chỉ loé lên yếu ớt, nhưng rồi dần dần mỗi lúc một sáng lên cho đến khi ánh sáng màu đỏ định hình phát ra quang mang cường thịnh đem toàn bộ thân thể của Tôn Thất Thái bao bọc lại.
Từng đợt từng đợt huyết quang như những sợi dây cước màu đỏ chen nhau chui vào những vết thương trên người hắn
Các vết thương nhỏ dưới sự tác động của huyết quang, rất nhanh chóng đã khép lại rồi hoàn toàn biến mất. Riêng chỉ có hai vết thương lớn phía sau lưng là lâu nhất, bởi vì vết thương đâm vào rất sâu cho nên dưới sự trị liệu của huyết quang tuy là vẫn có chuyển biến nhưng tốc độ cực kì chậm chạp…
Cũng chính lúc này, khoảnh khắc khi ánh sáng màu đỏ kia vừa lóe lên. Trên bầu trời đêm tĩnh lặng có đầy sao, đột nhiên mây mù ùng ùng kéo đến, kèm theo từng tiếng giông sét đì đùng như những ngày mùa mưa bão.
Tiếng sét vang lên từ tiếng nhỏ vang bên tai cho đến lớn dần ầm ầm chấn rung động lòng người, từng tia sét trên bầu trời như những con thần Long bay qua bay lại trên bầu trời, chợt lóe lên rồi chợt biến mất.
Cảnh tượng này bao trùm khắp toàn bộ thành phố, khiến cho tất cả mọi người phải ngỡ ngàng, bởi vì hiện tại thì mùa này chính là mùa hạ trời quang nóng bức, với lại bây giờ là thời đại công nghệ khoa học tiên tiến, người ta đã có thể đo đạt tính toán ra thời tiết rồi thông báo cho mọi người.
Nhưng hiện tại cơn giông này lại đến bất chợt ngay vào mùa hạ mà không có dấu hiệu nào báo trước, điều này làm cho những người dân bình thường trong thành phố không sao lý giải nỗi.
Đối với những người bình thường thì cảnh tượng này trong mắt họ chỉ là hiếu kì vì sao trong mùa hạ lại xuất hiện mây giông thôi, Còn đối với một số người có năng lực đặc biệt thì cảnh tượng này chính là một điềm báo.
Đó chính là dấu hiệu có sinh Vật hoặc là Dị Vật cường đại nào đó sắp xuất thế, cho nên xúc động đến trời cao.
Ở phía xa xa trên đỉnh sân thượng của một toà Công Ty cao 65 tầng, trên đó có một lão già ăn mặc kì dị lôi thôi, nhìn kỹ thì có thể thấy bộ đồ ông ta đang mặc trên người có hình biểu tượng đặc trưng của người tu đạo ( hay còn gọi là Đạo Sĩ) chính là hình m Dương Bát Quái.
Người này cả râu và tóc đều buông dài xõa xuề xoà tung bay giữa những cơn gió trời giông.
Sau lưng ông ta còn đeo một thanh kiếm của, ông ta ngước mặt nhìn lên trời khóe miệng lộ ra nụ cười âm tà rồi lẩm bẩm…
--- Bảo vật thật cường đại… Không biết rốt cuộc nó là thứ gì nhỉ… Mạnh mẽ như vậy nhất định phải đoạt về tay mới được…!
Ông ta lẩm bẩm xong thì tung người nhảy lên không trung rồi biến mất trong đêm tối…
Lại trên đỉnh một tòa nhà khác, một người thanh niên trầm ổn đứng trên lang cang của toà nhà, từ nơi này nhìn xuống, chưa nói đến sức gió mạnh lùa ào ào từng đợt kia, chỉ riêng cái vị trí mà hắn đang đứng nếu như đổi lại là một người bình thường thì chắc chắn sẽ bị choáng ngợp mà ngã nhào xuống dưới…
Người này trông còn rất trẻ, khoản hơn 20 tuổi nhưng từ trong đôi mắt của hắn lại hiện lên sự u sầu tang thương của năm tháng, giống như đôi mắt của một người đã trải qua trăm năm trải qua tất cả khổ ải trên đời, chính đôi mắt này đã bán đứng ngoại hình bên ngoài của hắn
--- Có dị vật xuất thế rồi… Vương chủ Rốt cuộc ngài đã đầu thai đến nơi nào ta đã tìm ngài suốt mấy vạn năm rồi… hiện tại Ta cũng đã lực bất tòng tâm chỉ còn lại một cách cuối cùng, hi vọng những cuốn tiểu thuyết mà ta dùng chính câu chuyện của ngài và Mị Liên viết ra hi vọng ngài có thể nhìn thấy và đọc nó cho đến chương cuối cùng, đọc đến đoạn Chú Ngữ đó đến lúc đó thì ta có thể sẽ tìm thấy ngài rồi…!
Người thanh niên nhìn lên mây đen và sấm chớp trên trời cao hắn cũng lẩm bẩm như đang hoài niệm về chuyện xưa nào đó…
Trên bầu trời một chiếc máy bay vừa bay vào phạm vi của thành phố Nại Hà, lập tức từng đợt giông sét và gió bão ùng ùng ập đến, chiếc máy bay bị mất thăng bằng lắc lư lạng qua lạng lại trên bầu trời.
Trong máy bay ngoại trừ phi công ra còn có một đôi vợ chồng trung niên, người đàn ông thấy máy bay đột nhiên chao đảo thì hai hàng chân mày rậm như hai lưỡi đao nhăn lại hỏi người phi công…
--- A Tuế có chuyện gì vậy…?
--- Thống Soái thành phố Nại Hà đang có giông bão, máy bay đang bị mất thăng bằng…! Người tên A Tuế trả lời…
--- Giông bão là chuyện gì đây…! Tôn Thất Tam Kỳ nghe A Tuế nói thì kì quái, ông ta lật tay chưởng một chưởng xuống sàn máy bay, nhất thời một nguồn lực vô hình phóng ra phong tỏa toàn bộ máy bay lại, cách ly với không gian xung quanh, lúc này máy bay mới bình ổn lại…
--- Đám giông này không phải tự nhiên mà có, nhất định là có thứ gì đó sắp xuất hiện mà dẫn đến… Ta nhất định phải kiểm tra rốt cuộc là vật gì… Chỉ cần có nguy hại cho quân đội và đất nước thì ta nhất định phải sát diệt…!
Tôn Thất Tam Kỳ khống chế bình ổn máy bay rồi vén tấm rèm cửa ra nhìn bầu trời u ám bên ngoài, ánh mắt sắc bén nói…
--- Làm Sao Anh biết… Là vật gì mà lại ghê gớm như vậy còn dẫn động đến cả mưa giông sấm chớp thật đáng sợ…
Trần Bích Phương nghe chồng mình nói thì cũng tò mò hỏi…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!