Chương 13: Tình huống kỳ dị

Lâm Ngọc Liên hằn học sách đồ đi ra ngoài cửa siêu thị, trong miệng cô lầm bầm, tức giận về một ai đó

"Đồ hư hỏng, làm như thân nhau lắm hay sao mà ôm ôm ấp ấp vậy chứ. Đáng ghét"

--- A, em Gấu, em Mèo… Hai đứa làm gì ở đây..! Lâm Ngọc Liên vừa đi ra ngoài, vốn còn đang cảm thấy bực bội, nhưng khi nhìn thấy bên cạnh cửa siêu thị có hai thiếu niên chừng 13-14 tuổi, một trai một gái, cô vui mừng kêu lên.

Hai đứa trẻ thấy Lâm Ngọc Liên gọi mình thì kì quái chăm chăm nhìn vào cô, Lâm Ngọc Liên như nhớ ra điều gì đó, cô cười cười đưa tay kéo khăn lụa và khẩu trang xuống, bỏ luôn cả đôi kính đen ra.

Nhưng cô lại không biết khi cô vừa lộ ra khuôn mặt thì đã gây sự chú ý của một số người, còn có người đem cả điện thoại và máy ảnh ra lén chụp hình cô (từ đây rắc rối bắt đầu thi nhau kéo tới)

--- Hì hì… Mới có một tháng mà quên chị nhanh vậy sao?

--- A, chị Ngọc Liên, cả tháng nay chị đi đâu vậy?… Sao tự dưng lại ăn mặc đẹp như vậy chứ, bọn em không nhận ra chị luôn á…! Cô bé gọi là Gấu kia nhận ra Lâm Ngọc Liên thì kinh ngạc kêu lên.

--- Chị Liên à, cả tháng nay chị đi đâu vậy?

Thầy giáo Kỳ Linh đến tìm chị mấy lần mà không thấy..! Cậu bé tên Mèo kia cũng kêu lên nói.

--- Ủa, thầy ấy đến tìm chị lúc nào? Cả tháng nay chị đều ở cạnh thầy ấy mà..! Lâm Ngọc Liên nghe hai đứa nhỏ này nói thì kì quái hỏi lại.

--- Trước thì không nói, nhưng năm ngày trước thầy ấy lại có đến tìm chị… Nhưng chúng em không biết chị đã đi đâu, nên không nói cho thầy ấy được… À, thầy ấy có để lại mảnh giấy, bảo là lúc nào chị về thì đưa cho chị…!

Cậu bé tên Mèo kia nói nói rồi lấy trong túi ra một tờ giấy nhăn nheo đưa cho Lâm Ngọc Liên.

--- Chị Ngọc Liên à, chị nói cả tháng nay chị đã đến ở nhà thầy Kỳ Linh sao? Vậy sao thầy ấy còn đến khu phố cũ tìm chị làm gì chứ, có phải hai người cãi nhau rồi chị bỏ đi để thầy ấy phải đi tìm không..?! Mỗi lần đến trông thầy ấy lo lắng rất là tội nghiệp…!

Cô bé tên Gấu nói.

Lâm Ngọc Liên càng thêm khó hiểu, cô nhận lấy mảnh giấy rồi quay vào nhìn Tôn Thất Thái, nhưng hắn đã đi mất rồi.

Cô tò mò lật tờ giấy ra xem, trên đó chỉ có vài chữ và một dãy số

"Lâm Ngọc Liên em đã đi đâu vậy, bên dưới là số điện thoại nhận được số điện thoại thì gọi lại cho anh." cô cầm mãnh giấy trên tay, trong đầu như muốn nổi loạn

"rốt cuộc anh ta muốn chơi trò gì đây chứ"

--- Được rồi chị biết rồi, mà hai em đến đây có việt gì vậy? Cần mua thứ gì trong này sao? Lâm Ngọc Liên hỏi, sở dĩ cô hỏi như vậy là vì cô biết hoàn cảnh của hai đứa trẻ này, căn bản là không thể nào cầm nỗi một số tiền để vào mua đồ ở trong này vậy nên cô mới thấy hiếu kỳ.

--- Dạ không phải, là có một chú bảo bọn em đến đây là có thể gặp được chị… Chú ấy nói là bạn của thầy Kỳ Linh, bọn em cũng nhớ chị cho nên đã chạy đến đây đợi..! Cô bé tên Gấu nhanh miệng nói.-- A, có chuyện này nữa sao?

Ừm chị cũng nhớ các em, đợi vài ngày nữa chị sẽ trở về… Các em ở đây đợi chị một lát..!

--- Dì Linh à, dì cũng đợi cháu một lát nha, cháu sẽ quay lại ngay..! Lâm Ngọc Liên nói rồi chạy vào lại trong siêu thị, lúc này cô mới để ý xung quanh đang có rất nhiều người chăm chăm nhìn mình, nhất là một đám đàn ông và thanh niên, hai mắt cứ dán chặt trên người cô không rời làm cô cảm thấy rất khó chịu.

Một lát sau, Lâm Ngọc Liên đi ra trên tay sách một bì bánh mì ngọt và mặn, đưa cho hai đứa trẻ Gấu và Mèo…!

--- Hai đứa mang về nhà ăn đi, mấy hôm nữa chị sẽ về… Bây giờ chị về trước đây, hai em về cẩn thận nhé..!

Lâm Ngọc Liên và dì Linh sách đồ đi về biệt thự, nhưng cô không biết chỉ trong vài phút ngắn ngủi, hình ảnh của cô đã được đăng tràn lan trên mạng với tựa đề

"Mỹ nhân họa thủy bí ẩn".

Loan đi với tốc độ cực kì nhanh, đồng thời dẫn theo rất nhiều sự chú ý của các phú hào và công tử nhà giàu chuyên ăn chơi để mắt tới.

Tất cả nhìn hình ảnh cô gái trên mạng này, trong lòng ai nấy chỉ có hai từ để tả, đó là kinh diễm

Chỉ trong chưa đầy một tiếng đồng hồ, cả thành phố khắp nơi đều là tay sai lâu la của một đám xã hội đen hoặc là vệ sĩ của các phú hào nhà giàu, còn có người thuê cả thám tử, truy tìm tung tích của cô gái này. Cả thành phố rần rần lùn sục cả lên, mà đương sự là Lâm Ngọc Liên thì vẫn chưa hay biết gì.

OoO

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!