Chương 6: Hung thú

Nhưng đó đều là những căn cứ cỡ lớn, mà những căn cứ cỡ nhỏ như căn cứ Lâm Hải thì lại không có cái năng lực này. Tất cả mọi người đều sử dụng đèn dầu hoặc là nến, bước đi ở trong hoàn cảnh như thế này, Diệp Thiên có cảm giác phảng phất như là đã trở về thời cổ đại.

Đột nhiên.

"A a a, có hung thú!!"

"Mau chạy trốn đi, có hung thú đến!"

Sự hoảng sợ, bối rối tràn ngập toàn bộ đường phố.

"Hung thú!!!" Diệp Thiên cũng cảm thấy choáng váng, hắn chưa bao giờ nhìn thấy qua hung thú, nhưng theo tin đồn thì hung thú mười phần đáng sợ, bọn chúng có thể tuỳ tiện đồ sát người bình thường, có thể đối phó với hung thú chỉ có Võ Giả.

Bên ngoài căn cứ Lâm Hải là một vòng tường thành, nhưng có một vài thời điểm ngay cả tường thành cũng không ngăn được hung thú, ngẫu nhiên sẽ có hung thú xông vào căn cứ. Người bình thường nếu gặp được hung thú thì chỉ có một cái kết cục, đó chính là chết.

"Nhanh về nhà!" Diệp Thiên nghĩ tới em gái Diệp Vũ của mình, nơi này cách nhà không xa, mà vách tường yếu ớt sẽ hoàn toàn không có cách nào ngăn cản hung thú, hắn vô cùng lo lắng cho em gái của mình.

Trong quá trình chạy về nhà, Diệp Thiên mơ hồ nhìn thấy được ở cuối con đường có một đạo thân ảnh màu trắng đang không ngừng chạy tới, người bình ở dưới một đòn công kích của đạo thân ảnh này liền tử vong.

"Tốc độ thật là nhanh!" Diệp Thiên chấn kinh.

Loại tốc độ này đã siêu việt tốc độ phản ứng của con mắt, đây là do hắn quan sát ở phía xa xa, nếu là ở khoảng cách gần mà nói, chỉ sợ là ngay cả cái gì cũng không nhìn thấy đã bị hung thú giết chết.

"Nếu như gặp phải con hung thú này, ta chắc hẳn sẽ phải chết!" Diệp Thiên nghĩ thầm.

Hắn cũng sẽ không đần độn cho rằng mình là nhân vật chính, gặp được tình huống như thế nào cũng sẽ không chết, tự nhiên cũng sẽ không đần độn lao lên chém giết cùng với hung thú.

Gặp được tình huống không thể địch lại, vậy thì phải nhanh chóng chạy trốn! Diệp Thiên không ngu, cho nên hắn đã chạy trốn.

Đáng tiếc, tốc độ của hắn cùng với con hung thú kia lại quá chậm, mà con hung thú kia dường như lại xông về phía Diệp Thiên. Diệp Thiên biết rõ con hung thú này không phải là nhằm vào hắn, nhưng nếu như gặp hắn, con hung thú này sẽ không ngại dùng một vuốt đập chết hắn.

"Nghiệt chướng, dám giết người ở căn cứ!" Mấy vị Võ Giả ở dưới sự dẫn đầu của một người trung niên đã chạy tới, rất nhanh liên bao vây hung thú.

"Quá tốt rồi, là tiểu đội Phong Lang Liệp Sát!" Có người hô to.

Tiểu đội Phong Lang Liệp Sát? Diệp Thiên biết rõ cái tiểu đội này, đây chính là một tiểu đội săn thú nổi danh ở cái khu vực này, đội trưởng của cái tiểu đội này có tên là Phong Lang, là một vị cao thủ Võ Giả hậu kỳ, mà đội viên của gã còn có hơn mười vị Võ Giả sơ kỳ hoặc là Võ Giả trung kỳ.

Nhìn thấy tiểu đội Phong Lang Liệp Sát đã đến, có không ít người liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, thậm chí còn đứng lại xem náo nhiệt.

"Mau tránh ra, con hung thú này cũng không đơn giản!" Đội trưởng Phong Lang rống to đối với người xem náo nhiệt bốn phía.

Được đội trưởng Phong Lang nhắc nhở như thế, có rất nhiều người vào lúc này mới kịp phản ứng, trận chém giết giữa Võ Giả cùng với hung thú cũng không dễ quan sát như vậy, không cẩn thận sẽ chết ở trên tay của hung thú, thậm chí ngay cả Võ Giả cũng không kịp cứu viện.

Lui! Lui! Lui! Tất cả mọi người đều lui lại, mà Diệp Thiên thì cũng lui ra xa xa, nhưng cũng không có ly khai.

Hắn cũng rất muốn biết sức chiến đấu của Võ Giả có bộ dáng như thế nào.

Rất nhanh, chiến đấu liền bắt đầu!

Chỉ thấy đội trưởng Phong Lang dùng một đao bổ về phía cái đầu của con hung thú kia, đao quang toả ra mười phần chói mắt, uy lực hiển nhiên sẽ mười phần bất phàm. Lớp đá lát trên mặt đường ở dưới một đao của đội trưởng Phong Lang xuất hiện một dấu đao dài 3 mét.

Đáng tiếc là, con hung thú kia có tốc độ quá nhanh, đã tránh thoát được một kích này.

"Đòn công kích thật là mạnh, coi như là đá lát cứng rắn trên mặt đường cũng bị chém ra, nếu như chém lên trên người, chỉ sợ trong nháy mắt liền sẽ chém một người thành hai khúc, đây chính là lực lượng của Võ Giả hay sao?" Diệp Thiên có một chút ước ao.

Đám Võ Giả của tiểu đội Phong Lang Liệp Sát đều lấy vũ khí ra, chiến đấu cùng với hung thú, nhưng từng người đều lộ ra thần sắc ngưng trọng.

Đột nhiên, có một vị Võ Giả bị hung thú vỗ bay ra bên ngoài, trên lồng ngực lưu lại một vết thương sâu hoắm.

"Tiểu Bạch!" Đội trưởng Phong Lang lo lắng nhìn thoáng qua, cũng không đi tới xem xét thương thế của Tiểu Bạch, mà công kích về phía hung thú.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!