Edit + Beta: meomeoemlameo.
Ta muốn cưỡi gió đi, lại sợ trên lầu quỳnh điện ngọc,
Câu này ở trong nước khoái cổ từ đều biết, khi cô thốt ra, hiện trường đều
tĩnh lặng lại. Người bình thường nghe thấy từ Phi Thiên này, đầu tiên
nhất định sẽ liên tưởng tới Đôn Hoàng* và những bức bích hoạ quý giá
kia.
(*Đôn hoàng: một địa danh ở Trung Quốc có những bức tranh tường trên động đá. Tranh mô tả tiên nữ ca múa.)
Mà tác phẩm này bất kể là thiết kế váy vóc hay trang điểm làm tóc đều mang phong thái Trung Quốc rõ ràng. Mọi người đều cho rằng linh cảm xuất
phát từ bích hoạ Đôn Hoàng là không thể nghi ngờ.
Ai có thể nghĩ tới lại là 《 Thủy Điệu Ca Đầu 》*.
Nhưng cũng vô cùng phù hợp.
Vũ y Phi Thiên, cưỡi gió trở về, nhìn Triệu Tân Tân, ngẫm tới hình ảnh kia cũng cảm thấy rất mĩ mãn.
Màn hình lớn đằng sau chiếu phác thảo của Phi Thiên lên, Hứa Trích Tinh đơn giản chia sẻ cảm hứng sáng tác và ý nghĩa của chiếc váy này, cùng với
một số vấn đề khó khăn trong lúc chế tác.
Nói đến chi chít kim cương vụn như sao trên trời trên đuôi váy, còn sinh
động khuấy động không khí: " Để đính hết mấy ngàn viên kim cương vụn
này, suốt một tuần em không làm bài tập về nhà, bị giáo viên phạt quét
dọn WC ba ngày."
Phía dưới đều thân thiện cười.
Sau khi nói xong, giáo sư học viện thiết kế trứ danh trong nước lấy
microphone hỏi: "Vừa rồi nghe em nói đến ý nghĩa thiết kế của em, có một câu là, con người chìm trong vũng lầy, khắp nơi tăm tối, chỉ có một tia sáng từ trên trời chiếu xuống là chỗ dựa duy nhất giúp bạn chống đỡ.
Xin thứ cho thầy hỏi một câu, em mới mười sáu tuổi, có lẽ cũng xuất thân trong gia đình giàu có, tại sao lại hiểu những điều kia? Tia sáng kia
là chỉ cái gì? Thầy thấy những nỗi buồn này rất mới lạ với hoàn cảnh của em."
Mới mười sáu tuổi, phiền não lớn
nhất đại khái cũng chỉ là học tập đi, chưa có đủ loại áp lực của người
trưởng thành, sao lại dùng những từ trầm trọng như vũng lầy với tăm tối
cơ chứ.
Những lời giáo sư hỏi rất trúng vấn đề, người có mặt đều nín thở nghe xem Hứa Trích Tinh biện giải thế nào.
Không ngờ cô nghe xong vấn đề chỉ cười nhạt một chút, gật đầu nói: "Dạ chắc
vậy. Thiếu niên không biết vị ưu sầu, em hy vọng em vĩnh viễn cũng không cần hiểu tư vị này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!