Lầu 7880 (lâu chủ trả lời): Sau khi tiễn bước anh ấy, tôi cũng bắt đầu quay lại trường đại học.
Sáng sớm mỗi ngày tôi vẫn bị phó bang chủ gọi điện thúc giục đi tập thể dục buổi sáng như lúc trước. Tôi nhét di động vào trong túi áo, đeo tai nghe Bluetooth vừa tiếp điện thoại của anh vừa chạy bộ trong sân tập của trường.
Từ lâu chúng tôi đã hình thành thói quen hai người hai nơi cùng tập thể dục như thế này, thời điểm mới bắt đầu tôi cực kỳ kháng cự thậm chí còn thấy anh ấy hơi bị thần kinh, song lại vì không chịu nổi uy hiếp cùng oán khí của anh nên đành khuất phục.
Thế nhưng sau khi chạy được vài ngày, tôi liền phát hiện việc chạy bộ sáng sớm thực sự khiến cho tinh thần sảng khoái, hơn nữa buổi tối còn lăn ra ngủ trước mười hai giờ, nhờ vậy mẹ tôi cũng không cần lo lắng chuyện tôi bất ngờ đột tử nữa, cho nên tôi dần dần thích ứng…
Lại nói về hiện tại, bây giờ chỉ cần tôi nghe thấy cái câu
"Bảo bối rời giường cùng chạy bộ với chồng thôi" mà anh ấy nói trong điện thoại thì liền hăng như uống được máu gà, nếu anh ấy thủ thỉ thêm vài lời dễ nghe, tôi có thể lập tức thăng thiên ngay tại trận.
Trên sân thể dục không có mấy người, sáng sớm ánh mặt trời rất dịu, tôi chạy được vài vòng thì liền chuyển sang đi bộ từ từ.
Phó bang chủ thông qua điện thoại mà hỏi tôi:
"Bảo bối chạy xong rồi à?"
Tôi:
"Vâng, đi một vòng nữa sau đó về phòng ngủ tắm rửa rồi chuẩn bị đi học."
Anh ấy:
"Đi học thật sao? Không trốn học để chơi game đấy chứ?"
Tôi:
"Thật mà, em đã hối cải để làm lại cuộc đời, anh đừng dụ dỗ em nữa."
Nghe thế, phó bang chủ nhẹ nhàng bật ra một tiếng cười.
Tôi bước đi trên con đường nhựa tràn ngập ánh mặt trời, lộ ra vẻ mặt phi thường đoan chính nói:
"Học kỳ này bảo bối của anh muốn lấy học bổng."
Anh ấy:
"Ngoan lắm, moazzz moazzz moazzzz."
Tôi đỏ mặt chu mỏ lên rồi cũng phát ra mấy tiếng hôn:
"Moazzz moazzz moazzzz."
Học kỳ trước tôi trốn học hơi bị nhiều, vì thế cho nên học kỳ này tôi quyết định phải học hành thật là chăm chỉ, dành được thành tích thật cao.
Dù sao thì bạn trai tôi cũng ưu tú như thế, hoàn mỹ như vậy cơ mà, hiển nhiên tôi không thể chỉ đóng vai một thanh củi mục cùi bắp chẳng biết gì ngoài chơi game đúng không.
Ngày đầu tiên sau khi khai giảng tôi lập cho mình một cái thời gian biểu, giờ nào đến giờ nào sẽ làm những việc gì, tuyệt đối không thể chơi game nhiều hơn ba tiếng một ngày, về sau chắc hẳn sẽ giảm thêm chút nữa. Lập thời gian biểu xong tôi liền send qua cho anh ấy.
Từ năm nhất tiểu học cho tới năm hai đại học tôi lập thời gian biểu đã nhiều lần, nhưng chưa lần nào thực thi được quá hai ngày cả, tuy nhiên lần này tôi đã nghiêm túc chấp hành tới ngày thứ ba rồi đấy, tôi thật quá pờ rồ có đúng không.
Tóm lại, hiện nay mọi chuyện đều vô cùng tốt đẹp, chẳng qua tôi rất nhớ anh ấy mà thôi.
Ngày đầu tiên phó bang chủ rời đi, tôi nhớ anh ấy! Ngày thứ hai sau hôm phó bang chủ rời đi, tôi nhớ anh ấy! Ngày thứ ba sau khi phó bang chủ rời đi, tôi nhớ anh ấy! Nhớ anh ấy! Nhớ anh ấy!
Mấy ngày này chúng tôi hoặc là gọi điện thoại hoặc là treo nick YY để có thể cảm thấy gần gũi nhau hơn. Trên kênh YY của bang, tôi tạo một phòng nhỏ có mật mã để treo nick với anh ấy, việc này cho tôi một loại ảo giác giống như anh ấy lúc nào cũng ở bên cạnh tôi, tuy nhiên nhớ thì cũng vẫn thực là nhớ.
Thời điểm nghỉ ngơi tôi thường xuyên mở đi mở lại những tấm hình chụp của anh, nhất là 31 tấm chụp lúc anh hôn gió với tôi ở thị trấn cổ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!