21
Bang chủ và phó bang chủ cuối cùng cũng tu thành chính quả.
Thế nhưng bang chủ vẫn có chút không được tự nhiên, xù lông như sắp sửa bùng nổ ngay trên group, bác bỏ hành vi gọi phó bang chủ là bang chủ phu nhân của mọi người, phi thường không phối hợp với những hành động show ân ái của phó bang chủ, hơn nữa còn thay đổi cách xưng hô với đối phương từ "Lâm Phong" thành "Này".
Ngạo kiều đáng chết, thông cho mấy phát nhất định sẽ ngoan ngoãn lại ngay thôi! Hội Trần cực kỳ điềm tĩnh mà cho ra một kết luận như thế.
Im lặng quan sát trọn vẹn một bộ phim tình cảm HE, Hội Trần cảm thấy mỹ mãn mà rời khỏi YY, tiếp tục lười biếng nằm trong lồng ngực Tần Mộ Vũ. Lúc này, bọn họ đang ngồi trên nóc nhà đếm sao, đếm từ bên trái tới bên phải của bầu trời, con số cố định luôn là ba trăm hai mươi chín ngôi sao, điều này, cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi.
"Hai người kia thực sự đến với nhau rồi." Hội Trần nói, lại vươn tay về phía bầu trời, chuyên chú ngắm nhìn những tia sáng vụt qua giữa những kẽ tay, "Về sau có lẽ bọn hắn sẽ show ân ái gấp mấy lần chúng ta nữa."
Tần Mộ Vũ vô cùng tự tin nói: "Không thể show hơn chúng ta được."
Hội Trần thì lại hưng trí bừng bừng: "Sắp tới em cũng mở một cái topic bóc phốt hai người bọn hắn."
"Ha ha, được." Tần Mộ Vũ vuốt nhẹ mái tóc Hội Trần, thuận miệng nói, "Lễ tình nhân rời đoàn phó bản, nghe vậy cũng rất hợp lý hợp tình."
"Để em nghĩ lại xem." Hội Trần từ từ nói, "Ngày quốc tế thiếu nhi lần đó chúng ta cũng rời đoàn."
Việc này vô cùng phù hợp với phong cách của em bé AI…
Tần Mộ Vũ: "Không thích à?"
"Đương nhiên là thích." Hội Trần vừa dứt lời, lại đột ngột vươn tay ôm lấy cổ Tần Mộ Vũ, kéo đầu người nọ xuống cùng mình hôn môi. Kết thúc một nụ hôn nhẹ nhàng mà da diết, Hội Trần dùng trán cọ lên trán Tần Mộ Vũ, nói: "Sau khi rời đoàn cùng với anh, em rất hạnh phúc, cảm ơn anh."
Tần Mộ Vũ như thở ra một hơi nhẹ nhõm, ôn nhu nói: "Vậy là tốt rồi… Anh vẫn sợ em ghét bỏ nơi này, cũng sợ em có điều không vui lại tự mình chịu đựng."
Thời điểm nói chuyện, hắn rũ mắt nhìn sâu vào đôi con ngươi của Hội Trần, ánh mắt nhu hòa mà tỏa sáng, tựa hồ có sao trời chìm đắm ở bên trong.
Hội Trần nghiêm túc lắc đầu: "Sao có thể, em có thêm một cơ hội sống, cảm kích anh còn không kịp, sao lại ghét bỏ được đây? Huống chi, chỗ này có anh."
"Ừ." Tần Mộ Vũ mang theo một tia hoài niệm, lên tiếng, "Khi em không ở trong này, anh sợ nhất chính là thời điểm em treo acc đứng bên cạnh anh rồi bỏ ra ngoài, vắng em anh làm gì cũng không thấy ý nghĩa, chỉ biết mỏi mòn đứng đó đợi chờ nhưng lại không dám nói ra. Dù sao chúng ta cũng chẳng phải là người ở cùng thế giới, anh không thể đòi hỏi em chơi game suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ…"
"Đã biết không cùng một thế giới," Hội Trần khẽ nhướng lông mày, "Thế sao ngày đó anh còn dám thổ lộ với em."
Mỗi lần nhớ lại thời điểm Tần Mộ Vũ ngỏ lời, Hội Trần đều cảm thấy rất buồn cười. Dạo chơi trên mạng thấy được cảnh nhân loại dùng hoa hồng vào lúc tỏ tình, người nào đó cũng bắt chước theo, đáng tiếc trong game lại không có loại đạo cụ như thế, vì vậy Tần Mộ Vũ liền sao chép cây gậy cắm mứt quả bên người thương nhân bán đồ ăn vặt, sau đó cầm một bó mứt quả to đùng, đứng ở cổng vào môn phái Thiên Lan vắng vẻ, quỳ một gối xuống mà bày tỏ với Hội Trần…
"Anh thật sự không nhịn được." Tần Mộ Vũ xấu hổ cười cười, "Em là mối liên hệ duy nhất của anh với thế giới thực, là minh chứng cho sự tồn tại của anh, tất cả những cảm xúc hoặc cảm giác yêu thích, khổ sở, hoảng hốt, lo âu, đợi chờ, hạnh phúc cùng dục vọng… trong anh, đều vì em mà có. Sau khi thức tỉnh ý thức cá nhân, toàn bộ những cái "lần đầu tiên" của anh đều do em mang lại, cho nên anh vẫn thực yêu em.
Trong kho số liệu của anh có một khu được đặc biệt mã hóa và lưu trữ, bên trong tràn đầy những thứ thuộc về em, từng chữ em nói, từng biểu tình em gửi, từng sự kiện em làm, tất cả anh đều âm thầm cất giữ."
Hội Trần trở mình, gối đầu lên đùi Tần Mộ Vũ, vòng hai tay ôm lấy thắt lưng hắn, nói: "Em hiểu mà, cho nên em không đành lòng từ chối anh."
Tần Mộ Vũ dừng một chút mớt dè dặt hỏi: "Lúc ấy, trong lòng em thực ra là muốn từ chối anh sao?"
"Ừm." Hội Trần dùng đầu ngón tay vẽ vòng vòng lên đùi Tần Mộ Vũ, nhẹ giọng đáp, "Bởi vì khi đó em cảm thấy chúng ta làm gì cũng phải cách một cái màn hình, người tồn tại trong thế giới ảo, người lại sinh sống ở ngoài đời thực, cho dù thật sự chỉ yêu trên tinh thần cũng khó có thể bền lâu… Nhưng mà, vừa nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của anh khi dùng một bó mứt thổ lộ với em, em liền mềm lòng."
Tần Mộ Vũ nắm chặt tay Hội Trần, cùng hắn mười ngón đan nhau: "Lúc ấy, điều mà anh muốn chỉ là em tặng anh một chữ "Được", cho anh một đoạn ký ức vui vẻ hạnh phúc là đủ rồi. Cho dù sớm muộn gì em cũng sẽ đi tìm tới một con người thực thụ ở trong hiện thực và chung sống thì anh cũng có khả năng chấp nhận… Ký ức của anh là thứ vĩnh viễn không phai nhòa, sau này, anh có thể đọc lại ký ức để lừa gạt bản thân, vờ như em vẫn luôn luôn ở bên anh vậy."
"Chẳng ngờ, em lại gặp chuyện ngoài ý muốn." Hội Trần khẽ giương khóe miệng, ngữ khí vô cùng thong thả nhẹ nhàng, "Đúng là em đã mất rất nhiều, nhưng lại có thể chân chính được ở bên anh, đây gọi là trong họa có phúc đó… Thôi được rồi, lễ tình nhân không nói những chuyện này, buồn quá."
Tần Mộ Vũ ngoan ngoãn đáp: "Ừ, không nói."
Hội Trần ngồi dậy, khẽ lau đôi mắt phiếm hồng, gác hai chân lên đùi Tần Mộ Vũ, nhìn nửa bên mặt của đối phương, chỉ thấy vẫn tràn đầy ngạo khí cùng kiêu hãnh của một vị thiếu gia như mọi ngày. Tựa hồ cố tình làm khó đối phương, Hội Trần mở miệng, chậm rãi hỏi: "Hôm nay là lễ tình nhân, anh chuẩn bị quà gì cho em?"
Tần Mộ Vũ nhìn hắn không rời mắt, vẻ mặt yêu thương trìu mến cực kỳ, thanh âm thì ôn nhu đến mức có thể vắt ra nước: "Bảo bối muốn quà gì?"
Hội Trần chỉ một ngón tay về phía chân trời, không hề khách khí nói: "Hái sao cho em đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!